KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 154

“Tạm biệt.”
Hôm đó, cậu Cheong tới ăn tối. Họ lặng lẽ ăn, không nói gì mấy. Gần

như là cảm giác yên bình. Sau đó, khi uống cà phê, cậu Cheong nói là
chính. Cậu hỏi han đủ thứ. Và hỏi cậu có giúp được gì không. Đó là lần đầu
tiên Kwang Meng thấy chán ông cậu của mình. Kwang Meng hiểu cậu thực
lòng muốn giúp, và cũng hiểu sau đó cậu sẽ thở dài nói cậu phải chăm lo
cho gia đình mình, nếu không cậu sẽ giúp được nhiều hơn. Đáng lẽ cậu
phải nói rằng cho hai gia đình chứ. Kwang Meng thầm nhớ lại gia đình đôi
của ông cậu. Hai bà vợ, mỗi bà sáu đứa con. Đạo đức giả, Kwang Meng rủa
thầm trong lòng, rồi lại thấy xấu hổ. Anh biết cậu có ý tốt. Anh biết chắc
chắn nếu cha anh mất, cậu sẽ gom tiền giúp họ thực sự. Khi cậu Cheong
đang nói chuyện, Kwang Meng trao đổi ánh mắt với cha anh. Hai người
đều suýt mỉm cười, như người này hiểu thấu điều người kia đang nghĩ.

Khi cậu anh rời đi, Kwang Meng bỏ ra ban công châm một điếu thuốc

quý giá. Cậu anh khiến anh tuyệt vọng. Sao người ta không để họ yên?
Chuyện này đáng lẽ nên giữ trong nhà, là chuyện riêng tư mới phải.

Anh ngạc nhiên khi ngẩng đầu nhìn thấy trăng gần tròn hẳn. Kwang

Meng ngước mặt trông ra ngoài ban công, qua những dãy nhà chung cư
trước mặt để thấy ánh sáng rực rỡ phía chân trời của hàng ngàn ngọn đèn
thành phố, và nhìn sang khu lân cận có khối nhà y hệt xếp kế khối nhà anh,
đứng đó in bóng lên quầng sáng bạc chói lòa.

Anh nghe tiếng lạch cạch phía sau và thấy cha đã bước ra ban công cùng

mình. Anh nhìn gương mặt gầy khắc khổ của cha với đôi mắt mềm yếu lạ
lùng của những người đang ốm. Một nụ cười buồn phảng phất trên môi
ông.

“Trăng đẹp quá,” cha anh bình luận.
“Dạ, thưa cha.”
“Sao con không ra ngoài chơi đi,” cha anh dịu dàng bảo.

“Con chẳng muốn đi đâu cả.”
“Luôn có chỗ nào để đi chứ, con còn trẻ mà,” cha anh mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.