KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 49

Vậy cuối cùng cái ông già đó cũng quay sang cầu cạnh mình. Chẳng ai

mượn tiền anh từ trước tới giờ, nên anh chưa biết cái ngón nghề từ chối.

“Được rồi chú Chye, chú muốn mượn bao nhiêu?”

“Cháu cho chú mượn được chừng nào?” chú anh hỏi tiếp, nắm ngay lấy

lợi thế.

“Thiệt ra cháu không có nhiều lắm, chú Chye à, cuối tháng rồi mà.”
“Chú biết chớ, chú biết,” chú anh trả lời vội vã như sợ cơ hội vuột mất.

“Năm mươi đô được không?”

“Cháu xin lỗi, cháu không có chừng đó. Hai mươi đô được không? Cháu

chỉ có bấy nhiêu à.”

“Ừ, được vậy là tốt rồi.”
Chú Chye hẹn gặp anh sau giờ tan sở ở một tiệm cà phê gần đó. Kwang

Meng trở lại bàn giấy. Một lúc sau, anh nhận ra những người phụ nữ ở văn
phòng đã bắt đầu chải tóc và trang điểm lại, những chiếc gương tay nhỏ bé
loang loáng khắp nơi. Nhìn cũng buồn cười nhỉ. Kwang Meng luôn cảm
thấy điều gì gần như là ngỡ ngàng khi nhìn phụ nữ thực hiện cái nghi thức
đó. Điểm tô bộ mặt, tỉ mỉ tấn công đôi môi bằng thỏi son, hay trát phấn lên
má và trán, trong cùng lúc đó, nhìn ngắm phán xét thành tựu của mình
trong gương – thật là thờ ơ khách quan. Chuyện này đáng lẽ phải làm trong
phòng ngủ hay nhà tắm chứ không phải trước mặt người khác mới phải.
Mình hóa ra tên nhìn trộm lúc nào thế này. Anh nhìn xuống đồng hồ. Bốn
mươi phút nữa.

Khi anh đến tiệm cà phê, chú Chye đã ngồi đó từ lâu, nhìn quanh quất vẻ

lo lắng. Ông già đang cố trốn nợ hay chỉ mất kiên nhẫn? Có thể là mất kiên
nhẫn thôi, Kwang Meng nhủ thầm, khi ông già vồ lấy anh, siết tay anh đau
điếng như thể cố tình phạt anh tội đến trễ.

“Sao cháu lâu quá vậy!”
“Cháu xin lỗi, đường đông quá mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.