KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 79

Cháy rực nhìn xuống khán giả, nhìn xuống thế giới. Phẫn nộ, giận dữ,
khinh miệt và thách thức. Một cô gái trẻ đến thế!

Kwang Meng lại nhớ về Lucy. Nàng có nhiều kinh nghiệm lắm. Nàng đã

nói như thế. Tại sao anh lại chạy trốn? Tại sao anh không ở Paradise với
nàng?

Nhưng anh tiếp tục ngồi đó nốc bia. Khi rời khỏi quán bar sắp đóng cửa,

cả người anh mềm đi vì cồn. Phía ngoài quán, một vài thủy thủ đang đứng
chờ các cô gái bar hay tiếp viên đi ra. Một vài người đã rời đi trên những
chiếc xích lô hướng về các điểm vui chơi khác trong thành phố. Kwang
Meng trơ lại một mình, không biết nên làm gì tiếp. Đêm vẫn chưa dứt. Anh
không muốn về nhà. Anh lảo đảo bước, dựa một tay vào tường để đứng cho
vững. Ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng xanh gai người xuống màn đêm,
đèn xe chạy trên đường mở tròn mắt nhìn anh như loài thú săn mồi. Thú
săn mồi của rừng đêm.

Đột nhiên, anh nhảy lên taxi và nói tên đường nơi Lucy đang ở. Anh

không nhớ gì chuyến đi, cho tới khi chiếc xe dừng lại. Anh trèo ra khỏi xe,
trả tiền người tài xế, và bước lên bậc thang dẫn đến nhà nàng. Anh cứ thế
đập cửa thình thình, phá tan sự yên lặng của màn đêm. Một lúc lâu sau,
cánh cửa bật mở.

“Anh tới đây làm gì?” Lucy cao giọng.

“Anh tới vì em,” anh trả lời.
“Đi chết đi!”
“Anh chỉ tới vì em thôi Lucy!”

“Biến! Tối nay con này không có bán thân!”
“Lucy!”
“Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!”

“Vì sao? Anh đã làm gì?”
“Làm gì? Làm gì á? Mấy đứa bạn bè tử tế của anh tới quán bar tối nay,

và thằng cha người Ấn bảo là hắn sẽ trả năm mươi đô để ngủ với tôi! Bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.