KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 81

Mười hai

Sáng hôm sau, Kwang Meng tỉnh dậy, vẫn còn choáng vì trận say hôm
trước. Ánh sáng ban ngày, tiếng ồn của căn nhà đang thức dậy đối với anh
xem ra thật siêu thực. Anh phải cố lắm mới ngồi dậy được.

Mẹ anh mắng anh suốt bữa sáng.

“Đừng có lãng phí tiền bạc rượu chè nữa. Sao con muốn uống nhiều đến

thế? Muốn thành một tay bợm say xỉn à?”

Anh không trả lời, không muốn tranh cãi gì. Anh cũng không đụng vào

bữa sáng. Chỉ uống cà phê đen.

“Con phải chấn chỉnh lại bản thân đi Meng!”

Anh gật đầu rồi bỏ đi.
Ở văn phòng, sếp đòi gặp anh. Ông ta muốn nghe một lời giải thích cho

chuyện trốn việc chiều qua. Nếu bị ốm, anh hẳn phải có giấy phép của bác
sĩ Chan. Kwang Meng vội nghĩ ra lý do nào đó.

“Cha cháu bị bệnh nặng đột ngột,” anh nói dối. “Huyết áp cao ạ. Cha

cháu bị huyết áp cao đã lâu rồi.”

Sếp tha cho anh đi, có chút chần chừ. Anh lại giam mình vào bàn giấy,

hình phạt mỗi ngày. Anh cố vùi mình vào đống công việc nhàm chán,
không muốn nghĩ ngợi. Anh không trả nổi. Nỗi xấu hổ ngượng ngùng của
đêm trước còn làm anh tê người. Anh bắt đầu cảm thấy công việc đều đều
nhàm chán này cũng có ý nghĩa, và gần như thấy kinh sợ giờ nghỉ trưa, một
giờ đồng hồ trống rỗng khôn cùng. Chiều với màn đêm đã làm anh sợ lắm
rồi.

Khi giờ trưa đến, anh lê mình ra mấy xe hàng ăn bên sông Singapore và

làm thế nào đó nuốt trôi được một bát laksa. Những chiếc thuyền chở hàng
dập dềnh phía cửa sông, như cách người ta vái chào nhau ngày xưa cũ.
Khấu đầu, khấu đầu. Những mảnh gỗ ván tàu cũ và các loại rác rưởi cũng
dập dềnh trôi, bảy nổi ba chìm giữa dòng nước tanh nhớt, bùn lầy. Mùi bùn
lẫn với cà ri, gia vị và dầu ăn thành cái mùi gì rất nặng. Người xung quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.