KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 83

“Vâng ạ, vâng ạ,” bà làu bàu, bước lại vào nhà. “Uống như hũ hèm, hút

như ống khói nhà máy, mà lúc nào mình nói nó cũng chỉ vâng ạ, vâng ạ.”

Kwang Meng đứng dậy, tựa người vào lan can. Cụm cây phía dưới

đường như một cụm gia đình nhỏ. Buổi chiều tối dần, lá cây chuyển màu
xanh thẫm rồi đen ngòm. Đời cứ thế chảy trôi trong các dãy nhà khác.
Người anh căng thẳng quá, không biết làm sao giải tỏa, và khoảng thời gian
đến gần không biết làm sao để vượt qua. Quán bar Paradise, Lucy, tất cả
đều đã trôi vào quá khứ. Thứ gì đó không hồi sinh được nữa rồi. Chết rồi.
Như bà nội vậy. Một phần của quá khứ. Một phần của anh.

Anh bị gọi vào ăn tối. Ăn để sống. Sống, sống thêm chút nữa. Mỗi ngày,

một chút nữa thôi.

Anh bỏ ra ngoài sau bữa tối. Mẹ nhắc anh không được uống nữa. Không

được uống, không được hút. Biết sống thế nào? Biết đốt thời gian thế nào?
Đều như nhau cả thôi. Sống là đốt thời gian.

Anh trở lại Happy Bar. Dần dần, lại thấy quen thuộc. Rồi lần nữa, lần

nữa, cho đến khi điều đó trở thành một phần của hiện tại, một phần của thói
quen. Anh đợi cho đêm trôi qua theo cách ấy.

Cuộc đời anh chẳng mấy chốc mà chia làm hai mảnh. Mảnh ban ngày là

những giờ phút bên bàn ăn sáng, trên xe buýt, ở văn phòng, bên bàn ăn
trưa, trên xe buýt, bên bàn ăn tối, là khi anh tuân theo nghi thức. Phần còn
lại là phần không thể chịu nổi, những giờ ban đêm, dạo này cứ thay đổi
luân phiên. Thay đổi luân phiên vì anh phải quyết định đến bar nào, nói
chuyện với ai, phải làm gì. Cứ như sống ở hai thế giới, bản thân mình chia
làm hai con người. Ví dụ như, anh dần dần nhận ra mình đang nghĩ về
chính mình bằng chữ “tôi ban ngày” và “tôi ban đêm”. Có những thứ anh
làm buổi đêm, nói buổi đêm sẽ không tưởng tượng nổi, không chấp nhận
nổi vào ban ngày. Và nếu có chuyện gì đó không vừa ý xảy ra, ở văn phòng
chẳng hạn, anh có thể tự thuyết phục mình rằng điều đó sẽ phai nhạt đi,
biến mất khi đêm xuống. Gần giống như phần này hỗ trợ cho phần kia. Anh
có thể chạy trốn vào thế giới này hay thế giới kia. Như chuyện về ông triết
gia Trung Hoa ấy nhỉ. Mạnh Tử ngày kia nằm mộng thấy mình là cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.