KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 84

bướm, và sau đó không hiểu nổi mình là người mơ thành bướm, hay là
bướm mơ thành người. Kwang Meng cảm thấy mình cũng chẳng khác gì,
chia nửa giữa hai thế giới.

Đôi lúc, trong những chuyến dạo đêm, khi đã nốc bia cho đã, anh sẽ nhớ

về Paradise và về Lucy. Một đêm nọ, anh viết lên tường nhà vệ sinh ở quầy
bar May-May thế này…

Ngày trôi đi nặng nề
Màn đêm thì lề mề
Chẳng có gì làm được
Không có năm mươi đô.

Đêm đó, anh làm quen với một thủy thủ người Anh tên Frank. Họ gặp

nhau ở Happy Bar và đi lòng vòng dạo bar với nhau. Ngày đó Frank mới
xuống tàu. Đó là một tàu chở hàng từ châu Âu tới Trung Quốc. Frank
khoảng ba mươi lăm tuổi, đã đi biển từ ngày mười sáu. Anh ta đã nhìn
ngắm cả thế giới rồi.

“Nhưng tôi ghét biển lắm,” Frank nói. “Ngày này qua ngày khác, giống

hệt nhau. Ra biển là thế đó.”

“Nghe như văn phòng của tôi nhỉ,” Kwang Meng trả lời.
“Tôi ghét biển lắm,” Frank tiếp tục. “Tôi ghét những thằng sĩ quan chết

tiệt. Những thằng khốn tự phụ.”

“Nghe như sếp tôi ấy nhỉ,” Kwang Meng trả lời.
“Khi nào có đủ tiền, tôi sẽ quay lại thị trấn quê hương mở một quán bia

xinh xẻo. Plumbstead.”

“Đó là chỗ nào thế? Tôi chưa từng nghe thấy nó.”

“Plumbstead? Đó là một chỗ ở ngay trên Greenwich, bên ngoài London.”
“Anh thích nơi nào nhất, Frank, ý tôi là ở những nơi đã đi qua ấy?”
“Hong Kong. Một chỗ hơi bị chúa. Lũ chim hơi bị chúa, lũ chim ở

Wanchai.”

“Chỗ Suzy Wong ấy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.