KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 122

“Nhưng anh sẽ không mang được gì cả,” tôi nói. “Rất có thể khi anh vừa đặt

chân trên cái đống ấy, thì nó cũng trôi đi mất. Mày nghĩ thế nào, Darl?”

Nó đang nhìn tôi. Nó không nói gì cả, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt khó chịu của

nó vốn đã khiến người ta nói nhiều về nó. Tôi luôn luôn nói rằng không phải
nó đã làm gì hay nói gì mà chính cái cách nó nhìn anh mới là có chuyện. Cứ
như thể cách nào đó nó đã đi vào trong anh. Như thể cách nào đó anh đang tự
nhìn anh và anh đang làm thế trước con mắt của nó. Lúc đó tôi có thể cảm thấy
đứa con gái đó nhìn tôi như thể tôi đã sờ vào người nó. Nó nói điều gì đó với
Anse: “... ông Whitfield...” nó nói.

“Tôi đã hứa với bà ấy có mặt Chúa,” Anse nói. “Tôi nghĩ không có việc gì

phải lo lắng.”

Nhưng nó vẫn không thể giục cho lũ la đi. Chúng tôi ngồi đó, bên trên mặt

nước. Một thân cây khác bị xô mạnh vào đám kẹt và tiếp tục trôi đi, chúng tôi
nhìn nó ngập ngừng, đu đưa chầm chậm một phút ở chỗ trước đây là chỗ cạn.
Rồi nó tiếp tục trôi đi.

“Có thể đêm nay nó bắt đầu rút xuống,” tôi nói. Các vị có thể bị kẹt lại thêm

một ngày nữa.”

Rồi thằng Jewey ngồi quay nghiêng một bên trên lưng ngựa. Cho đến lúc đó

nó ngồi không nhúc nhích, rồi nó quay nghiêng và nhìn tôi. Mặt nó hơi xanh
xao, rồi nó đỏ bừng lên và lại xanh trở lại. “Quỷ bắt ông, cút về với luống cày
chết tiệt của ông đi,” nó nói. “Ai khiến ông đi theo chúng tôi đến đây?”

“Tôi không có ý định làm điều gì hại cả,” tôi nói.

“Câm đi, Jewel,” Cash nói. Jewel quay lại nhìn mặt nước, mặt nó trơ lì ra,

đỏ bừng rồi lại xanh rồi lại đỏ. “À” Cash nói sau một hồi. “Mày muốn làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.