KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 126

một mẩu bánh mì còn đang dở dang trên đường đến miệng nó, và hàm nó vẫn
nhai nhai. Nhưng nó cam đoan là nó ổn.

Chính là bà ấy bảo Dewey Dell đi vắt sữa thay cho nó trả công cho nó cách

nào đó, và những công việc khác trong nhà mà trước nay thằng Jewel vẫn làm
trước bữa tối, thì bây giờ bà bắt chúng nó làm. Và bản thân bà làm khi bố
không có đó. Bà làm những thức ăn đặc biệt cho nó ăn, giấu những người
khác. Và có thể là khi tôi lần đầu phát hiện ra chuyện này chính Addie
Bundren có lẽ đã giấu bất cứ cái gì bà làm, mà bà là người đã cố dạy chúng tôi
rằng lừa dối là cái thứ mà, trên đời không có gì khác tệ hơn thế trầm trọng hơn
thế, kể cả đói nghèo. Và đôi khi lúc tôi vào giường để ngủ bà ngồi trong bóng
tối bên Jewel nó đang ngủ. Và tôi biết rằng bà ghét bản thân về sự lừa dối đó
và ghét Jewel bởi vì bà phải yêu nó do đó bà phải hành động sự dối trá đó.

Một đêm khi bà ấy ốm và khi tôi đi vào nhà trại để đưa lũ la vào và đánh xe

của Tull, tôi không thấy có đèn. Tôi nhớ tôi đã để ý thấy nó treo trên cái đinh
vào đêm trước, nhưng bây giờ lúc nửa đêm nó không có đó. Do đó tôi buộc la
trong bóng tối và tiếp tục đi, và quay trở lại đó với bà Tull ngay sau khi trời
sáng. Và chiếc đèn ở đó, treo trên cái đinh mà tôi nhớ tôi không tìm thấy nó
trước đó. Và sau đó một buổi sáng khi Dewey Dell đang vắt sữa ngay trước khi
mặt trời lên, Jewel vào nhà trại từ phía sau, chui qua cái lỗ ở bức tường sau,
với cái đèn trong tay.

Tôi nói với Cash, và Cash với tôi nhìn nhau.

“Mò gái,” Cash nói.

“Phải.” Tôi nói, “Nhưng tại sao cái đèn. Và tất cả mọi đêm. Chả trách sao nó

gầy rộc. Anh có định nói gì với nó không?”

“Đừng nói gì cả thì hơn” Cash nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.