KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 127

“Nhưng việc nó đang làm cũng không có gì tốt.”.

“Tao biết. Nhưng bản thân nó cũng phải biết điều đó. Cho nó thời gian để

hiểu ra rằng chuyện đó an toàn, chỉ ngày mai nữa thôi, thì nó sẽ ổn. Tao sẽ
không nói với ai cả, tao nghĩ thế.”

“Không,” tôi nói. “Em sẽ bảo Dewey Dell đừng nói. Dù sao, đừng nói với

mẹ”

“Không. Với mẹ cũng không.”

Sau đó tôi nghĩ nó thật là một trò cười: nó hành động thật lúng túng và thèm

ngủ đến chết và gầy nhom như một cái cọc giàn đậu, thế mà nó nghĩ nó quá
khôn với chuyện đó. Và tôi tự hỏi con bé đó là ai. Tôi nghĩ hoài và tôi biết nó
có thể là ai, nhưng tôi không thể nói chắc.

“Chả phải đứa con gái nào đâu.” Cash nói. “Đây là một mụ đã có chồng ở

đâu đó. Không đứa con gái trẻ nào dám bạo như thế và sức lực dai như thế.
Đây là điều mà tao không thích trong chuyện này.”

“Tại sao?” tôi nói. “Mụ ta sẽ an toàn cho nó hơn là một đứa con gái. Có lý

hơn..”

Anh nhìn tôi, ánh mắt anh đắn đo dò dẫm, lời lẽ anh đắn đo trên điều anh cố

gắng để nói ra. “Không phải luôn luôn an toàn trong cái thế giới này khi mà
một thằng đàn ông...”

“Ý anh muốn nói, điều an toàn nhất không phải luôn luôn là điều tốt nhất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.