KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 128

“Ầy, tốt nhất.” anh nói, lại đắn đo. “Nó không phải là điều tốt nhất, là điều

tốt cho nó. Một thằng trai trẻ.. một gã trông mà ghét... đắm mình trong vũng
bùn của người khác.” Đó là điều anh cố gắng để nói ra. Khi có cái gì đó là mới
và khó nhằn và sáng sủa, thì nên có gì tốt hơn cho nó hơn là chỉ an toàn, bởi vì
an toàn chỉ là cái mà người ta đã làm quá lâu đến nỗi người ta mòn hết các
cạnh sắc và không có cái giống việc làm ấy đáng để cho một người đàn ông
nói đến. Điều đó chưa được làm trước đây và không thể làm lại.

Do đó chúng tôi đã không nói, ngay cả khi sau một thời gian bỗng nhiên nó

xuất hiện trên đồng bên cạnh chúng tôi và đi làm việc, không có thời gian để
về nhà và cho thấy nó ngủ trên gường suốt đêm. Nó nói với mẹ rằng nó không
đói vào bữa sáng hay nó đã ăn một miếng bánh trong khi nó đi buộc la. Nhưng
tôi và Cash biết rằng những đêm ấy nó chẳng ở nhà lúc nào, và nó đã ở rừng đi
ra khi chúng tôi ra đồng. Nhưng chúng tôi không nói. Lúc đó đã gần hết mùa
hè rồi, chúng tôi biết rằng khi các đêm bắt đầu trở lạnh, không nó thì bà ấy sẽ
nói: thôi đủ rồi.

Nhưng khi các đêm bắt đầu dài hơn, cái khác duy nhất là nó luôn luôn ở

trong giường khi bố đánh thức nó, cuối cùng bắt được nó dậy trong trạng thái
đầu tiên là đờ đẫn nửa ngây dại giống như lần đầu tiên chuyện ấy xảy ra, tệ
hơn những khi nó thường ra ngoài ban đêm.

“Bà ta chắc chắn là một người dai sức,” tôi bảo Cash, “Trước đây có lúc em

ngạc nhiên về bà ấy, nhưng bây giờ em thật sự tôn trọng bà ấy.”

“Đó không phải là một người đàn bà,” anh ấy nói.

“Anh biết,” tôi nói. Nhưng anh nhìn tôi. “Vậy đó là cái gì?”

“Đó là cái anh đang muốn tìm ra,” anh ấy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.