KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 141

“Ầy,” Cash nói. “Nó đó.” Chúng tôi lại nhìn sang Vernon. Lúc này ông ta

đang vung cánh tay lên xuống. Chúng tôi đi xuôi dòng, chậm rãi và thận trọng,
mắt vẫn nhìn Vernon. Ông ta bỏ tay xuống. “Chỗ này đây,” Cash nói.

“Chà, mẹ kiếp,” Jewel nói. “Chúng ta qua sông nào,” Nó cho ngựa đi lên.

“Đợi đã,” Cash quát. Jewel dừng lại.

“Sao, còn cái quỷ gì nữa” nó nói. Cash nhìn dòng nước, rồi lại nhìn Addie.

“Nó không cân,” anh nói.

“Vậy thì quay lại cái cầu chết tiệt kia mà đi bộ qua sông,” Jewel nói. “Cả

anh với Darl. Để tôi với chiếc xe này.”

Cash không hề chú ý đến nó. “Nó không cân bằng,” anh nói. “Phải rồi.

Chúng ta phải theo dõi.”

“Theo dõi cái con khỉ” Jewey nói. “Ông bước ra khỏi xe và để nó cho tôi.

Lạy Chúa, nếu ông sợ, các ông ngồi đó mà theo dõi, tôi đưa nó qua sông.” Mắt
nó tái nhợt như hai miếng vỏ bào được tẩy trắng đặt trên mặt nó. Cash nhìn nó.

“Chúng ta sẽ làm được,” anh nói. “Tao sẽ bảo mày phải làm gì. Mày cưỡi

ngựa đi qua chiếc cầu kia và sang bờ bên kia và gặp chúng tao với sợi dây
thừng này. Vernon sẽ đưa con ngựa của mày về nhà và giữ nó đến khi chúng ta
trở về.”

“Quỷ bắt anh đi,” Jewel nói.

“Mày cầm sợi dây thừng này sang bờ bên kia và sẵn sàng đợi,” Cash nói.

“Ba người không làm tốt hơn hai người. Một người thì lái còn người kia giữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.