KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 179

Snope. Lão và Jewel đứng trong sân nói chuyện một lúc, rồi Anse nhảy lên
ngựa và phóng đi. Tôi đoán đây là lần đầu thằng Jewel để cho một người khác
cưỡi con ngựa của nó, rồi từ lúc ấy cho đến lúc Anse về nó cứ quanh quẩn ra
vào với bộ dạng bần thần, như thể nửa muốn đuổi theo Anse đòi lại con ngựa.

Đến chín giờ trời bắt đầu nóng. Đó là khi tôi trông thấy con kền kền đầu

tiên. Tôi nghĩ có lẽ vì trời ẩm ướt. Dù sao cũng không phải tôi trông thấy nó từ
sáng sớm, mà phải đến gần trưa. May mà gió từ trong nhà thổi ra, nên sáng
sớm chưa sao cả. Nhưng ngay khi tôi thấy chúng thì như thể chỉ nhìn thấy
chúng tôi đã có thể ngửi thấy cái mùi ấy trên cánh đồng cách xa hàng dặm,
chúng lượn vòng lượn vòng cho mọi người trong hạt này thấy trong nhà kho
của tôi có cái gì.

Cách nhà tôi đến nửa dặm tôi đã nghe thấy tiếng thằng bé đó gào. Tôi nghĩ

có lẽ nó đã ngã xuống giếng hay sao đó, và tôi giục ngựa chạy nước kiệu về
đến sân.

Có đến chục con đậu trên nóc chuồng ngựa và thằng bé đang đuổi một con

khác chạy quanh sân như đuổi một con gà tây và nó chỉ bay sà sà để tránh
thằng bé sau đó nó vỗ cánh bay trên mái chuồng ngựa rồi đậu trên nắp quan
tài. Lúc đó trời rất nóng, gió đã ngừng thổi hay đổi hướng sao đó, nên tôi đi
tìm Jewel, nhưng Lula bước ra.

“Ông phải làm cái gì đi,” bà ấy nói. “Thế này thì quá lắm.”

“Tôi cũng đang định làm đây,” tôi nói.

“Thật là quá lắm,” bà ấy nói. “Đáng phải kiện lão ấy vì đã đối xử với bà ấy

như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.