KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 181

xuống nhà dưới tìm thằng bé, nhưng nó quay lại một mình. Khoảng giữa bữa
chúng tôi lại nghe nó gào thét đuổi bọn kền kền.

“Thật quái đản,” Lula nói. “Thật quái đản.”

“Ông ấy đang cố gắng hết sức,” tôi nói. “Không có ai mua bán được với

Snope trong nửa giờ đâu. Họ sẽ ngồi dưới bóng râm để mặc cả hết buổi chiều.”

“Thế ư?” bà ấy nói. “Thế ư? Ông ấy đã làm quá nhiều.”

Và tôi nghĩ đúng thế. Rắc rối là, ông ấy bỏ cuộc đúng lúc chúng tôi bắt đầu.

Có thể ông ấy chẳng mua được la từ bất cứ ai, đừng nói gì Snope, trừ phi ông
ta có gì để thế chấp, thế mà ông ta còn không biết thế chấp là gì. Bởi vậy khi
tôi trở ra đồng tôi nhìn lũ la của tôi như muốn nói lời tạm biệt chúng nó một
thời gian. Và khi tôi về nhà tối hôm đó và mặt trời đã chiếu cả ngày trên khu
chuồng trại đó khỏi phải nói tôi đã tiếc như thế nào.

Lão về đến nhà đúng lúc tôi ra cổng, nơi mọi người đã ở đó. Trông lão ta hơi

kỳ kỳ: dường như hơi hổ thẹn hơn mọi ngày, mà lại như tự hào nữa. Như thể
lão đã làm một việc gì đó mà lão cho là lão quá khôn và không hiểu tại sao
người khác lại không biết làm như thế.

“Tôi có la rồi,” lão nói.

“Ông đã mua tốp la của Snope à?” tôi nói.

“Vậy ông nghĩ ngoài Snope ra trong cả nước này tôi không thể mua được

của ai nữa hay sao?” lão nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.