KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 196

“Thế thì đi mà mua,” tôi nói, “Nhưng cô không mua được nó ở đây.”

Cô ta đi ra, mang theo chiếc bọc, bàn chân cô lệt sệt trên sàn nhà. Đến cửa

cô lại nói lúng búng điều gì và bước ra ngoài. Qua cửa kính tôi trông thấy cô đi
xuống phố.

Chính Albert là người kể cho tôi phần còn lại của câu chuyện. Cậu ta nói

chiếc xe la dừng trước của tiệm đồ sắt Grummer, những người phụ nữ đi qua đi
lại rải rác trên đường phố phải dùng mùi xoa bịt mũi, và đám đông đàn ông và
trẻ con che mũi đứng vây quanh chiếc xe, nghe viên cảnh sát trưởng đang cãi
nhau với người đàn ông kia. Ông ta là người đàn ông cao gầy ngồi trong xe,
nói rằng đây là đường phố công cộng và ông ta nghĩ ở đây ông ta cũng có
nhiều quyền như bất cứ ai, và người cảnh sát trưởng bảo ông ta phải đi đi;
người dân ở đây không thể chịu được. Xác chết đã tám ngày, Albert nói. Họ
đến từ một nơi nào đó ngoài hạt Yoknapatawpha, cố đi đến Jefferson với cái
xác này. Nó giống như một miếng pho mát thối ném vào tổ kiến, trong chiếc xe
nát ấy và người ta chỉ sợ nó vỡ tung thành nhiều mảnh trước khi họ ra được
khỏi thị trấn, với chiếc hòm tự đóng và một gã khác gãy chân nằm trên một
chiếc chăn trên nóc của nó, và ông bố với thằng bé con ngồi trên ghế và ông
cảnh sát trưởng cố làm cho họ đi ra khỏi thị trấn.

“Đây là đường phố công cộng,” người đàn ông nói. “Tôi nghĩ chúng tôi có

thể dừng lại để mua một số thứ cũng như những người khác. Chúng tôi có tiền
để trả, và không có pháp luật nào nói một người không thể tiêu tiền nơi hắn
muốn.”

Họ đã dừng lại để mua một ít xi măng. Một đứa con khác đang ở trong cửa

hàng Grummet cố làm cho Grummet mở một bao và bán cho nó mười xu, cuối
cùng Grummet đành phải mở một bao để tống khứ nó đi. Họ muốn mua xi
măng để chữa cái chân cho anh chàng kia thế nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.