KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 217

DARL

Sau một thời gian cho đến lúc này chúng tôi đã đi qua một loạt dấu hiệu:

những tiệm thuốc, những tiệm quần áo, thuốc có môn bài, và những ga ra
những tiệm cà phê, và những cột cây số giảm dần, trở nên dồn dập một cách rõ
ràng hơn: 3 dặm, 2 dặm. Từ trên đỉnh đồi, khi chúng tôi lại lên xe, chúng tôi có
thể nhìn thấy làn khói thấp và mỏng dường như không lay động trong cái buổi
chiều lặng gió này.

“Phải nó đó không, Darl?” Vardaman nói. “Có phải Jefferson không?” Cả nó

cũng gầy đi, như tất cả chúng tôi; mặt nó có vẻ căng thẳng, mơ mộng và hốc
hác.

“Ừ,” tôi nói. Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cao cao trên đó chúng treo

thành những vòng tròn hẹp dần, giống như làn khói, bề ngoài có sự giống nhau
về hình dạng và chủ định, nhưng không có sự can thiệp của chuyển động, tiến
lên hay thụt lùi. Chúng tôi lại trèo lên xe nơi Cash nằm trên cái hòm, và những
mảnh xi măng vỡ lởm chởm quanh đùi anh. Những con la ủ rũ leng keng và
loảng xoảng đi xuống đồi.

“Chúng ta sẽ phải đưa nó đến bác sĩ,” bố nói. “Cõ lẽ không còn cách nào

khác.” Lưng áo sơ mi của thằng Jewel, nơi dính vào người nó, những vết mỡ
đen từ từ thấm ra. Sự sống được sáng tạo ra trong những thung lũng. Nó thổi
ngược lên đồi trên những nỗi khiếp sợ xưa cũ, lòng thèm khát cũ và những nỗi
thất vọng cũ. Đó là lý do vì sao ta phải đi bộ lên đồi để rồi có thể ngồi xe
xuống đồi.

Dewey Dell ngồi trên ghế, cái bọc gói bằng giấy báo đặt trên đùi. Khi chúng

tôi xuống đến chân đồi nơi con đường trải ra bằng phẳng giữa những hàng cây
mọc dầy như bức tường, nó bắt đầu lặng lẽ nhìn quanh từ bên này đường sang
bên kia đường. Cuối cùng nó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.