KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 226

Bố nhìn tôi, rồi nhìn nó, ông lủng bủng trong miệng.

“Tiếp tục đi,” tôi nói. “Chúng ta hãy làm việc đó trước.”

“Bà ấy sẽ muốn tất cả chúng ta có mặt ở đó,” bố nói.

“Chúng ta đưa anh Cash đến bác sĩ trước,” Darl nói. “Bà ấy có thể đợi. Bà

đã đợi chín ngày rồi.”

“Tất cả chúng mày không hiểu đâu,” bố nói. “Cái người mà anh cùng với

người ta lúc trẻ, anh già đi trong người ấy và người ấy già đi trong anh, thấy
cái già kéo đến và chính là cái người mà anh có thể nghe người ấy nói không
có gì quan trọng và biết chính là sự thật dập tắt cái cuộc sống khắc nghiệt này
và tất cả những nỗi khổ đau và những gánh nặng của con người. Tất cả chúng
mày không biết đâu.”

“Chúng ta còn phải thuê người đào nữa,” tôi nói.

“Cả Armstid và Gillespie đều bảo bố phải nhắn tin trước.” Darl nói. “Anh

không muốn đến nhà Peabody bây giờ à, anh Cash?”

“Đi tiếp đi,” tôi nói. “Bây giờ tao cảm thấy dễ chịu. Tốt hơn hết là làm việc

gì đúng lúc.”

“Nói về chuyện đào,” bố nói. “Chúng ta lại quên mang theo mai của chúng

ta rồi.”

“Đúng,” Darl nói. “Tôi sẽ đến tiệm đồ sắt. Chúng ta phải mua lấy một cái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.