“Sẽ tốn tiền,” bố nói.
“Bố định để mẹ buồn về chuyện này à?” Darl nói.
“Đi đi và mua một chiếc mai,” Jewel. “Đây, đưa tiền cho tôi.”
Nhưng bố không dừng. “Tao nghĩ chúng ta có thể kiếm một cái,” bố nói.
“Tao nghĩ ở đây có những người Cơ Đốc.” Vậy là Darl ngồi im và chúng tôi
tiếp tục đi, với thằng Jewel ngồi xổm trên đít xe, nhìn vào gáy thằng Darl.
Trông nó như một con chó bun, giống chó không sủa, chỉ ngồi quan sát vật mà
nó đợi để nhảy xổ vào.
Nó ngồi như thế suốt cả thời gian chúng tôi ở trước nhà Bà Bundren, nghe
nhạc, nhìn vào gáy thằng Darl với đôi mắt trắng dã khắc nghiệt của nó.
Trong nhà đang chơi nhạc. Đó là một trong những chiếc máy hát.
Nghe nó tự nhiên như một ban nhạc.
“Anh có muốn đến ông Peabody không?” Darl nói. “Chúng nó có thể đợi ở
đây và nói với bố, và em sẽ chở anh đến ông Peabody rồi quay trở lại với họ.”
“Không,” tôi nói. Tốt nhất là chôn cất bà ấy cẩn thận đã, bây giờ chúng ta đã
gần thế này rồi, chỉ đợi đến khi bố mượn được cái xẻng. Bố đánh xe dọc theo
phố đến khi chúng tôi nghe rõ tiếng nhạc.
“Có thể ở đây họ có một cái,” bố nói. Ông đánh xe đến trước nhà Bà
Bundren. Giống như ông ấy đã biết. Đôi khi tôi nghĩ nếu một người lao động
cũng có thể nhìn thấy trước công việc từ xa như một kẻ lười biếng có thể thấy
sự lười biếng. Bởi vậy ông ấy dừng lại đó như thể ông ấy đã biết, trước ngôi