KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 230

“Em đã tưởng anh sẽ bảo em. Nhưng không phải,” nó nói, rồi nó bắt đầu cười.
Những người khác lôi Jewel ra khỏi nó, và nó ngồi đó, dưới đất, và cười.

Tôi cố gắng nói với nó. Nếu tôi có thể cử động, thậm chí ngồi dậy. Nhưng

tôi cố gắng nói với nó và nó ngừng cười, nhìn lên tôi.

“Anh có muốn em đi không?”

“Như thế tốt hơn cho em,” tôi nói. “Ở dưới ấy sẽ yên tĩnh, không có chuyện

gì bực mình nữa. Nó sẽ tốt hơn cho em, Darl ạ” tôi nói.

“Tốt hơn,” nó nói. Nó lại bắt đầu cười. “Tốt hơn,” nó nói. Nó ngồi trên đất,

chúng tôi nhìn nó, nó cười, cười mãi. Thật khốn khổ. Khốn khổ thế đấy. Quỷ
bắt tôi nếu tôi thấy có gì đáng cười ở đây. Bởi vì không có gì biện hộ được cho
việc cố tình phá hoại những gì mà một con người đã dựng nên bằng mồ hôi
nước mắt của mình, và giữ lấy những thành quả cũng bằng mồ hôi nước mắt.

Nhưng tôi không biết liệu một người có quyền nói cái gì là điên cái gì là

không. Nó như thể trong mỗi người có một gã làm một việc điên và không
điên, người ấy nhìn những việc làm điên và không điên của gã kia với cùng nỗi
khiếp sợ và kinh ngạc như nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.