KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 239

“Có lẽ mày sẽ đẻ được một quả trứng đấy,” tôi nói. Tôi trở lại. Cô ta nhìn

tôi. “Tất nhiên cô phải thừa nhận rằng tôi có thể bị đưa vào trại cải tạo vì làm
những gì cô muốn,” tôi nói. “Tôi sẽ mất bằng và sau đó tôi phải đi lao động.
Cô có hiểu điều đó không?”

“Tôi chỉ có mười đô la,” cô ta nói. “Tháng sau tôi sẽ đem tới số còn thiếu, có

lẽ.”

“Phù!” tôi nói. “Mười đô la? Cô biết không, kiến thức và tay nghề của tôi là

vô giá. Chắc chắn là không phải mười đô la nhỏ mọn ấy.”

Cô ta nhìn tôi, thậm chí không chớp mắt. “Vậy thì anh muốn gì?”

Đồng hồ chỉ một giờ kém bốn phút. Cho nên tôi quyết định tôi cho cô ta ra.

“Cho cô đoán ba lần rồi tôi chỉ cho cô,” tôi nói.

Cô ta thậm chí không chớp mắt. “Tôi phải làm cái gì đó,” cô ta nói. Cô ta

quay nhìn sau lưng và nhìn quanh, rồi cô nhìn ra trước nhà. “Đưa thuốc cho tôi
trước,” cô nói.

“Cô muốn nói là cô đã sẵn sàng, ngay lúc này?” Tôi nói. “Ở đây?”

“Đưa thuốc cho tôi trước,” cô nói.

Tôi lấy một cốc thủy tinh có chia độ và hơi quay lưng lại cô ta và cầm lên

một cái chai trông có vẻ vô hại, vì một người để thuốc độc linh tinh trong
những chai lọ không nhãn mác dễ vô tù lắm. Nó có mùi như nhựa thông. Tôi
rót một ít vào cốc và đưa cho cô ta. Cô ta ngửi, rồi nhìn tôi qua chiếc cốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.