KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 29

mặt ông trông giống con chó già. “Mày nên quyết định ngay đi, để chúng ta có
thể đến đó và lấy xong xe gỗ trước khi trời tối,” tôi nói.

“Má không ốm đến thế đâu,” Jewel nói. “Mày câm đi, Darl.”

“Đúng đấy,” Vernon nói. “Hôm nay trông bà ấy giống bà ấy hơn cách đây

một tuần. Lúc mày với Jewel quay về, chắc bà ấy dậy được.”

“Ông nên biết,” Jewel nói. “Ông đến luôn luôn để nhìn bà ấy, đủ rồi đấy.

Ông hay bọn các ông.” Vernon nhìn nó. Đôi mắt Jewel trông xanh lét như tàu
lá trên bộ mặt hực máu của nó. Nó cao hơn tất cả chúng tôi một cái đầu, lúc
nào cũng thế. Tôi nói với mọi người rằng đó là lý do tại sao mẹ tôi vừa hay
quất nó lại vừa cưng nó hơn tất cả. Bởi vì nó hay láng cháng quanh nhà nhất.
Vì thế mẹ tôi gọi nó là châu báu (Jewel). Tôi bảo họ thế.

“Câm mồm, Jewel,” bố nói, nhưng có vẻ ông không để ý nghe lắm. Ông

nhìn đăm đăm ra ngoài bãi đất, tay xoa đầu gối.

“Mày có thể mượn la của bác Vernon và chúng tao có thể đuổi kịp mày,” tôi

nói. “Nếu mẹ không đợi được chúng ta về”

“Câm cái mõm chó của mày lại,” Jewel nói.

“Bà ấy muốn đi bằng xe của nhà,” bố nói. Ông xoa đầu gối. “Tao ghét

nhất...”

“Má nằm đó, nhìn Cash bào chuốt cái... chết tiệt...”

Jewel nói. Nó nói một cách cay độc và tức tối, nhưng nó không nói cái từ ấy

ra. Giống như một thằng bé hét lên trong bóng tối để giữ can đảm và bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.