KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 30

dưng thất kinh vì tiếng hét của nó phá vỡ im lặng.

“Bà ấy muốn cái đó giống như bà ấy muốn đi xe của nhà,” bố nói. “Bà ấy sẽ

an nghỉ thoải mái hơn vì biết rằng nó là cái rất tốt, và là của riêng. Bà ấy vốn là
người phụ nữ không thích phiền ai. Chúng mày biết điều đó mà.”

“Vậy thì để cho nó là của riêng,” Jewel nói. “Nhưng làm thế quái nào bố có

thể mong đợi nó là đồ riêng - ” Nó nhìn vào gáy bố, mắt nó xanh lét như lá cây.

“Dzậy,” Vernon nói. “Bà ấy trụ được đến khi nó hoàn tất. Bà ấy sẽ trụ được

đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, đến khi bà ấy thoải mái. Mà đường sá như bây
giờ, đến được thành phố của bà ấy không nhanh chóng gì đâu.”

“Nhất định sẽ mưa,” bố nói. “Tôi là kẻ bất hạnh. Trước giờ tôi vẫn bất

hạnh.” Bố chà bàn tay lên đầu gối. “Cái lão bác sĩ chết tiệt ấy, chắc lại mò đến
bất kỳ lúc nào. Nếu lão ấy ngày mai mò đến và bảo bà ấy rằng đến đêm, thì bà
ấy không chờ được đâu. Tôi biết bà ấy mà. Xe ngựa hay không xe ngựa, bà ấy
không chờ được. Lúc ấy bà ấy sẽ hoảng loạn, và tôi không thể làm bà ấy đau
khổ thêm với cuộc sống này nữa. Nghĩa trang của gia đình bà ấy ở Jefferson và
thân thích của bà ấy đợi bà ấy ở bên đó, bà ấy sẽ nóng ruột lắm. Tôi đã hứa tôi
với lũ trẻ sẽ đưa bà ấy về nhanh trong chừng mực lũ la có thể đưa đi, để bà ấy
có thể yên nghỉ.” Ông chà tay lên đầu gối. “Không ai ghét nó hơn tôi”

“Cho dù mọi người có đốt cháy cả địa ngục cũng phải đưa mẹ đến đấy,”

Jewel nói bằng cái giọng cay độc, tức tối của nó. “Mà Cash thì suốt ngày ở
ngay bên dưới cửa sổ ấy, đóng búa và cưa cái -”

“Đó là ý nguyện của bà ấy” bố nói. “Mày không thương bà ấy, không dịu

dàng hòa nhã với bà ấy. Không bao giờ”, bố nói. “Chúng ta không chịu ơn ai”
bố nói. “Tao với bà ấy. Chúng tao chưa bao giờ chịu ơn ai, và bà ấy sẽ yên lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.