KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 40

qua bãi đất. Vardaman nhìn vào mặt Anse, rồi nhìn ra cửa. Nó quay đi, đi về
phía góc nhà, lúc Anse gọi nó mà không nhìn quanh.

“Mày rửa con cá đi,” Anse nói.

Vardaman dừng lại. “Sao Dewey Dell không rửa được?” nó nói.

“Mày rửa con cá đi,” Anse nói.

“Ồ, bố” Vardaman nói.

“Mày rửa đi” Anse nói. Lão không nhìn ra xung quanh. Vardeman quay lại

nhặt con cá lên. Nó tuột khỏi tay thằng bé, làm bùn ướt vấy bẩn lên nó, và rơi
xuống, bẩn thêm lần nữa, cái mồm há, con mắt lồi rúc xuống đất như thể nó
xấu hổ vì đã chết, như thể nó hối hả muốn trốn đi lần nữa. Thằng Vardaman
chửi nó. Nó đứng giạng chân, chửi như người lớn. Anse không nhìn ra xung
quanh. Vardaman lại nhặt nó lên. Nó đi quanh nhà, ôm con cá bằng cả hai tay
như ôm bó củi, từ đầu đến đuôi con cá. Đù má trông to gần bằng nó.

Cổ tay Anse lúc lắc bên ngoài ống tay áo: cả đời tôi chưa bao giờ thấy lão

mặc chiếc sơ mi nào có vẻ là của chính lão. Tất cả áo của lão đều trông như áo
cũ của thằng Jewel thải ra cho lão. Tuy nhiên không phải Jewel. Lão tay dài,
cho dù lão mảnh khảnh. Chỉ trừ không có mồ hôi. Ta có thể bảo đấy chính
Anse mà không thể là ai khác không thể nhầm được. Đôi mắt lão trông như hai
hòn than đang cháy đỏ gắn trên mặt lão, nhìn xa xăm ra ngoài bãi đất.

Khi bóng tối chấm đến bậc thềm lão nói “Năm giờ rồi đấy.”

Đúng lúc tôi đứng dậy Cora vào đến cửa và nói đã đến lúc tiến hành. Anse

quờ tìm đôi dép. “Nào, ông Bundren” Cora nói “ông có đứng lên không” Lão
xỏ chân vào giày, thọc mạnh vào chúng như khi lão làm bất kỳ việc gì, như thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.