KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 53

“Tại sao không cho gọi tôi sớm hơn?” Tôi nói.

“Vì cứ hết việc này lại đến việc khác.” Ông ta nói. “Nào ruộng ngô tôi với

mấy thằng con phải dậy sớm đi làm, còn con Dewey Dell thì phải chăm nom
bà ấy, rồi họ hàng kéo đến thăm, và giúp đỡ và ngồi lại, cho đến lúc tôi nghĩ...”

“Tiền nong cái chết tiệt” tôi nói. “Ông không từng nghe tôi chăm sóc cho

người ta trước khi người ta sẵn sàng trả tiền à?”

“Không phải tôi bực bội chuyện tiền nong,” ông ta nói. “Tôi chỉ cứ nghĩ

mãi.. có phải bà ấy đang đi phải không?” Thằng nhãi con kia đang ngồi trên
bậc thềm nhìn chăm chú hơn bao giờ hết vào cái ánh sáng nhuốm màu lưu
huỳnh. Đây là một cái tệ của đất nước này: mọi thứ, thời tiết, tất cả, dai dẳng
quá chừng. Giống như những con sông, những dải đất của chúng ta: mờ mịt,
chậm chạp, hung dữ, định hình và tạo nên cuộc sống của con người theo hình
ảnh bầy đoàn khôn nguôi của nó. “Tôi biết” Anse nói. “Tôi đã làm thế suốt.
Đầu óc bà ấy để cả vào đấy.”

“Và cả một chuyện chết tiệt nữa” tôi nói. “Với một chút”

Nó ngồi trên bậc thềm cao nhất, bé nhỏ, bất động giữa quang cảnh mờ tối.

Khi tôi bước ra nó ngẩng lên nhìn tôi, rồi nhìn Anse. Nhưng bây giờ nó không
nhìn chúng tôi nữa. Nó chỉ ngồi đó.

“Ông đã bẩu với bà ấy chưa?” Anse nói.

“Để làm gì?” Tôi nói “Để làm quỷ gì nhỉ?”

“Bà ấy sẽ biết. Tôi biết rằng khi bà ấy nhìn ông bà ấy sẽ biết, như đọc trong

bụng ông. Ông không cần nói với bà ấy. Trí óc bà ấy_”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.