KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 56

xuống anh từ bức tranh ghép, không phê bình mà cũng không tỏ vẻ ưng thuận.
Rồi khuôn mặt biến mất.

Bà ấy nằm xuống lại và quay đầu mà không liếc nhìn qua bố. Bà nhìn thằng

Vardaman; đôi mắt bà, trong đó có sự sống, bỗng nhiên hối hả; hai ngọn lửa
lóe lên rực sáng trong một khoảnh khắc. Rồi chúng tắt ngấm như có ai đó cúi
xuống và thổi tắt chúng.

“Mẹ,” Dewey Dell nói; “mẹ!” Nhoài người trên giường, đôi bàn tay của nó

hơi nâng lên, chiếc quạt vẫn phe phẩy như nó đã phe phẩy mười ngày nay, nó
bắt đầu than khóc thảm thiết. Giọng nó khỏe mạnh, trẻ trung, run run, và rõ, để
hết tâm trí, với âm sắc và âm lượng riêng biệt của nó, chiếc quạt vẫn chuyển
động lên xuống đều đặn, phe phẩy luồng không khí vô ích. Rồi nó nhào qua
đầu gối Addie Bundren, ôm chặt bà, lắc bà với sức mạnh dữ dội của người trẻ
rồi bỗng nằm thượt ra trên bó xương khô còn lại của Addie Bundren, làm cả
chiếc giường rung lên ken két trong tiếng sột soạt của tấm đệm, hai cánh tay nó
vung ra và chiếc quạt trong một tay vẫn đập với luồng hơi hắt vào chiếc mền.

Từ sau chân bố thằng Vardaman nhòm, mồm nó mở to và tất cả sắc màu

chảy tuột từ trên mặt nó vào mồm như thể bằng cách nào đó nó hút hết răng
của nó vào trong người. Nó bắt đầu lùi ra khỏi giường, đôi mắt tròn và cái mặt
tái nhợt của nó mờ đi trong bóng tối chạng vạng giống như một tờ giấy dán
trên bức tường, và cứ thế ra cửa.

Bố cúi ngả người trên giường trong bóng tối nhá nhem, cái bóng gù gù của

ông phần nào có nét như con cú có bộ lông xù, nỗi tức giận bực bội trong đó ẩn
chứa một sự khôn ngoan hoặc quá sâu sắc hoặc quá trơ tráo đến không thể nghĩ
tới.

“Mấy cái thằng chết tiệt,” ông nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.