KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 59

miễn chỉ cần ông làm. Chỉ cần ông biết. Tôi là tôi và ông là ông tôi biết thế mà
ông không biết thế và ông có thể làm thật nhiều cho tôi miễn chỉ cần ông làm
và nếu ông làm thì tôi có thể nói với ông và khi đó không ai biết ngoài ông, tôi
và Darl.

Bố đứng bên giường, hai tay buông thõng, bất động. Ông đưa tay lên đầu,

cào tóc, nghe tiếng cưa. Ông đến gần hơn và xoa tay, lòng và lưng bàn tay, trên
đùi ông và đặt nó lên mặt bà và sau đó trên chỗ chiếc mền nhô lên đắp trên bàn
tay bà. Ông kéo chiếc mền như Dewey Dell đã làm, cố vuốt cho phẳng lên đến
tận cằm, nhưng lại làm cho nó xáo trộn thêm. Ông cố gắng vuốt phẳng nó lần
nữa, vụng về, bàn tay ông quều quào như có móng vuốt, vuốt lại những chỗ
nhăn nheo mà ông đã tạo ra và lại tiếp tục làm nhăn khắp nơi bên dưới bàn tay
ông, do đó cuối cùng ông ngừng lại, bàn tay rơi xuống bên và lại tự xoa lòng
và lưng bàn tay lên đùi ông. Tiếng cưa vẫn khọt khẹt vọng vào phòng như
tiếng ngáy. Bố thở khẽ và rin rít, nhét thuốc lá bột vào lợi. “Ý Chúa sẽ được
hoàn thành” ông ấy nói. “Bây giờ mình có thể kiếm bộ răng được rồi.”

Chiếc mũ của Jewel rũ xuống trên cổ nó, nước chảy thành dòng vào cái túi

bằng lanh buộc trên vai nó khi, ngâm chân đến mắt cá trong hào nước đang
chảy, nó bẩy hai bánh xe đang trượt, bằng một khúc gỗ mục dùng làm đòn bẩy,
tì vào trục xe. Jewel, bà ấy chết rồi, Jewel ạ. Addie Bundren đã chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.