KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 61

Sự sống trong lão ấy chạy dưới làn da, dưới tay tôi, chạy qua các vết bẩn,

xộc lên mũi tôi nơi bệnh tật bắt đầu khóc, nôn ra trận khóc, và sau đó tôi có thể
thở, nôn ra nó. Nó làm ồn quá. Tôi có thể ngửi thấy sự sống chạy lên từ dưới
các bàn tay tôi, lên đến các cánh tay, và sau đó tôi có thể rời chuồng ngựa.

Tôi không tìm thấy nó. Trong bóng tối, trong bùn đất, những bức tường tôi

không thể tìm thấy nó. Tiếng khóc gây rất nhiều ồn ào. Tôi ước nó không gây
nhiều tiếng ồn đến thế. Rồi tôi tìm thấy nó trong nhà để xe, trong rác rưởi, và
tôi chạy qua chỗ này để ra đường, chiếc gậy nảy trên vai tôi.

Khi tôi chạy đến chúng nhìn tôi, bắt đầu giật ngược, mắt chúng đảo, thở phì

phì, giật ngược lại dây cương. Tôi đánh. Tôi có thể nghe tiếng gậy vụt xuống;
tôi có thể thấy nó đánh trúng đầu chúng, ách-ngực, đôi khi trật hoàn toàn khi
chúng chồm lên và chúi tới, nhưng tôi sướng.

“Mày đã gít mẹ tao!”

Chiếc gậy gẫy, chúng lồng lên và thở phì phì, chân chúng đập mạnh trên

nền, vang to bởi vì trời sắp mưa và không khí rỗng ra cho mưa. Nhưng còn khá
lâu. Tôi chạy ngoằn nghoèo khi chúng lồng lên và giật lại dây cương

“Mày đã gít bà ấy!”

Tôi đánh chúng, đánh, chúng kéo xe chạy theo một đường vòng dài, chiếc

xe độc mã chạy trên hai bánh và bất động, và những con ngựa bất động như
chúng bị đóng đinh bằng những chân sau, vào tâm của một đĩa xoay.

Tôi chạy trong bụi mù. Tôi không thể nhìn, chạy trong đám bụi xộc vào mũi

mồm nơi chiếc xe độc mã nghiêng trên hai bánh chạy mất hút. Tôi quất, chiếc
gậy đập xuống đất, nảy bật lên, đánh vào đất bụi rồi lại vào không khí và bụi
xộc vào mũi mồm dưới đường nhanh hơn một chiếc ô tô chạy qua đường. Và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.