KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 72

TULL

Từ đầu đêm đến nửa đêm bắt đầu mưa khi ông ấy đánh thức chúng tôi dậy.

Đó là một đêm đầy ngờ vực, với cơn bão đang hình thành, một đêm người ta
có thể chờ đợi hầu như bất cứ chuyện gì xảy đến trước khi hắn có thể cho gia
súc ăn, và bản thân vào nhà ăn tối rồi lên giường khi trời bắt đầu mưa, và khi
đôi ngựa của Peabody đến nơi, đẫm mồ hôi, với bộ cương đứt kéo lê và chiếc
ách cổ ở giữa chân con ngựa phía ngoài, Cora nói “Đó là Addie Bundren. Cuối
cùng bà ấy đã đi.”

“Peabody có thể đã ở đó trong một trong hàng chục ngôi nhà ở quanh đây”

Tôi nói. “Ngoài ra, sao bà biết đó là ngựa của Peabody?”

“Ồ, thế không phải sao?” bà ấy nói “Ông đi đóng xe đi”

“Để làm gì?” Tôi nói. “Nếu bà ấy đi, ta không thể làm gì cho đến sáng mai.

Và bây giờ chắc chắn có bão nữa.”

“Đó là bổn phận của tôi. Ông đóng la vào.”

Nhưng tôi không làm. “Đúng lý ra, nếu họ cần thì đã cho gọi chúng ta. Bà

thậm chí còn chưa biết bà ấy đi chưa cơ mà.”

“Thế nào, ông không biết đó là ngựa của Peabody à? Ông có chắc là không

phải không? Vậy thì được.” Nhưng tôi không đi. Khi người ta cần mình, tốt
nhất là đợi cho họ đến tìm mình. Tôi thấy thế. “Đó là bổn phận Cơ đốc của
tôi,” Cora nói. “Ông đứng chắn giữa tôi và bổn phận Cơ đốc của tôi à?”

“Bà có thể ở đó cả ngày mai, nếu bà muốn,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.