KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 93

Peabody cũng không nói chuyện người ngã. Ông nghĩ thế nào, bác sĩ?

Thật thế, Mưa thế này ngập hết cả đất. Không tai nọ thì nạn kia.

Tất nhiên rồi. Đó là lý do tại sao nó đáng giá như thế. Nếu chẳng có tai họa

gì xảy ra và ai ai cũng thu được mùa màng lớn, thì khi ấy gieo trồng chẳng có
mấy giá trị.

Ờ, nói có Chúa, chẳng lẽ tôi thích nhìn công lao của tôi bị cuốn ra sông ra

bể, công việc mà tôi đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt.

Thật thế. Người ta sẽ chẳng ngại nó bị cuốn trôi nếu bản thân hắn có thể gọi

mưa đến.

Ai là kẻ làm được điều đó? Mắt nó màu gì?

Ầy. Chúa làm cho hoa màu mọc lên. Thì chính Người cũng có thể cho cuốn

trôi nó đi, nếu ý Người muốn thế.

“Cháu đã không thể tránh được chuyện ấy,” tôi nói.

“Đấy là tại mấy cái bà chết tiệt ấy,” nó nói.

Bên trong nhà, các bà bắt đầu hát. Chúng tôi nghe dòng đầu tiên xướng lên,

bắt đầu mạnh dần lên khi họ lên giọng và chúng tôi đứng lên đi về phía cửa,
ngả mũ ra và vứt bỏ những thứ chúng tôi đang nghiền ngẫm trong đầu. Chúng
tôi không vào. Chúng tôi dừng trên bậc thềm, bước nặng nề, giữ mũ lỏng lẻo
trong bàn tay đặt trước hoặc sau người, đứng chân trước chân sau và cúi đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.