KHỈ VÀ HỔ - Trang 101

"Tôi thừa nhận những bông hoa đúng là có chút tầm thường, nhưng tại

sao một người lại không thể thích chúng, cầu nguyện chúng chứ?"

Giật mình, ông mở choàng mắt ra và ngồi dậy. Trong ánh sáng chập chờn

của ngọn nến ông thấy mình đang ở trong phòng hoàn toàn một mình. Giọng
nói rụt rè đã vang lên từ trong giấc mơ của ông. Đó chính xác là câu hỏi mà
dường như cô đã tự hỏi khi ngắm bức chân dung của chính mình. Ông kiên
quyết nhắm mắt lại và chìm đắm vào những âm thanh nhẹ nhàng của cơn
mưa. Không lâu sau sự mệt mỏi đã kéo ông vào một giấc ngủ không mộng
mị.

Ông bị đánh thức khi Yến lắc vai ông. Bước xuống khỏi giường, ông

nhận thấy tiếng mưa đã hết.

- Trời ngừng mưa khi nào thế? Ông hỏi viên quản lí trong khi đang chỉnh

mũ.

- Khoảng nửa giờ trước, thưa ngài. Giờ chỉ mưa phùn thôi. Ngay trước

khi rời khỏi tháp canh, tôi đã thấy ánh sáng từ hang động của bọn cướp.
Không biết chúng đang làm gì.

Anh ta đưa quan tòa xuống sảnh tầng trệt, soi đường phía trước bẳng một

chiếc lồng đèn nhỏ, phủ giấy dầu. Ngọn lửa đã lụi thành những đám than
hồng, nhưng vẫn còn đủ ấm trong đại sảnh.

Khoảng sân tối, ẩm ướt ngược lại còn lạnh lẽo và vắng vẻ hơn. Đi tới gần

cổng, viên quản lí giơ đèn lồng lên, để ánh sáng chiếu vào ba người đàn ông
đang đứng túm tụm dựa vào tường.

- Họ đã đặt một tấm lưới sẵn sàng trên mái nhà, thưa ngài! Anh ta thì

thầm. - Ba chàng trai này là những ngư dân có kinh nghiệm, họ có thể lên
mái nhà trong nháy mắt.

Quan tòa gật đầu. Ông nhận thấy rằng gió đã ngừng thổi.
Theo sát phía sau Yến, ông leo lên những bậc đá hẹp và trơn nhẵn dẫn lên

đỉnh bức tường bên ngoài. Sau đó, ông theo viên quản lí đi dọc theo bức
tường có lỗ châu mai đến tháp canh được xây ở góc phía đông nam. Có một
cầu thang ọp ẹp dẫn lên đỉnh, nơi ông thấy một bục nhỏ được bao quanh bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.