KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 147

hét với Tân, khi họ giả vờ an ủi xót thương. Bà Hát với lấy khăn tay, lau mồ
hôi và nước mũi, người bà lên sốt nhẹ. Xong từ đó trằn trọc, chẳng thể nào
nhắm nổi mắt. Hai mắt căng ra đến sáng, khi mặt trời lên, bà sốt nặng.

Không chịu nằm yên, bà trở dậy nhấc giò phong lan đặt lên một chiếc

ghế, kéo sát vào giường, ngắm mãi không thôi, ngắm đến nhức mắt, tưởng
như cháy hoa.

Buồn quá, bà sợ Kiêu không để ý đến mình, lo thằng bé ngại chuyện

vừa mới xảy ra, khi tiếp xúc ngượng ngập. Ngồi mãi chán ngắt mà đi ra
ngoài chẳng hứng thú, đành nằm xuống, bà cho phép mình miên man nghĩ
đến Kiêu.

Thằng bé ắt hẳn vẫn đang nghĩ đến mình. Nó sẽ nhớ mãi những gì

mình đã nói, trông nó không có vẻ gì là kẻ vô tâm. Bà trở đi trở lại ý nghĩ
đó. Bà muốn con ngồi tâm sự với mình.

Biết bà ốm và đang dùng thuốc, Kiêu nói:

- Con sẽ đi chợ mẹ nhé. Mẹ cứ ở nhà nhé. Mẹ muốn ăn gì?

Câu hỏi của cậu con khiến bà dâng lên niềm vui, cảm thấy cơn sốt vơi

đi một nửa. Ngẩng đầu lên, bà nói:

- Con mua thịt bò với tỏi tây, hành tây về xào. Trong tủ lạnh vẫn vòn

cái chân giò, mẹ định nấu khoai tây. Này, mẹ đưa tiền, con đạp xe ra chợ
nhé.

Kiêu nhận tiền và dắt xe đi, chiếc xe đạp mẹ mới mua mới coong. Tuy

đã biết dùng xe máy nhưng cả hai mẹ con đều nhất trí Kiêu nên đi xe đạp
cho an toàn. Cậu vừa đạp vừa huýt sáo, cảm thấy vui chảy dài, phố xá lúc
nào cũng tấp nập người và xe, cây xanh hai bên đường sừng sững tỏa bóng
mát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.