KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 163

Nhà Hoằng đối diện nhà Mẫn Yến, cô hay ngóng gió mây và người xe

bên ngoài, nên lúc Mẫn Yến về thường thấy. Một lần cô chạy sang gọi, bảo
ra chị có việc. Mẫn Yến đi ra, vui vẻ hỏi có chuyện gì.

Hoằng tức giận nói:

- Không ngờ em là người như vậy, em đã cướp bạn của chị.

Mẫn Yến ngơ ngác:

- Em cướp ai của chị? Ô, chị này, sao kém bình tĩnh thế?

- Em đừng giả vờ ngơ ngác thỏ non. Anh Kiêu là bạn chị, chơi với chị

từ lâu, hôm đầu tiên chị giới thiệu, chỉ là để cho Kiêu biết chị có một cô em
họ là em. Không ngờ… sao em dám làm thế? Sao em làm chị khó nghĩ?

Mẫn Yến hiểu chị gái đang nói gì, chị đang ghen, nhưng chuyện chị

Hoằng ghen không làm cô tỏ ra lúng túng, cô đã tự nhận mình rất “thuộc”
con trai. Có gì phải lúng túng trong chuyện này.

- Ô hay! Em cướp của chị làm gì, chị vẫn cứ chơi với anh ấy, còn em

chơi hay không là chuyện của em.

- Nhưng không được thân mật như vậy. Thừa nhận là chị không xinh

bằng em, cũng không kinh nghiệm như em. Chị khuyên em hãy tránh anh
ấy ra. Anh ấy là của chị. Em phải biết điều đó chứ.

Mẫn Yến không vừa:

- Chưa bao giờ anh ấy nói là yêu chị, chị cũng chưa từng nói đã yêu

anh ấy, hôm đó em hỏi dò, chị còn không thừa nhận mà.

- Tuy chưa nói ra, nhưng hai người bọn chị đã ngầm hiểu người này

dành tình cảm cho người kia rồi, sớm muộn sẽ nói với nhau, chỉ chờ thời
điểm thích hợp thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.