KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 203

Mỹ sững người, ngây dại. Người đàn ông mà chị hy sinh cả gia đình,

tiết hạnh và danh dự để đi theo, đang giội nước sôi vào tim gan chị. Đàn
ông bỉ ổi quá, chị nghĩ, giờ là lúc chị thấy ân hận vì mình đã theo người đàn
ông này. Kẻ đã tìm cách hạ gục chồng chị, đẩy chồng chị vào tù. “Ôi,
nhưng chính mình là người đã tiếp tay cho hắn. Giờ không quay lại được
rồi, Giang đã vào tù, còn cách nào nữa đây”. Thôi được, Mỹ nghĩ, cần phải
nuốt hận vào trong, đã theo hắn thì không thể to tiếng được, lúc này nên
ngậm miệng cho yên chuyện, rồi tìm cách moi của hắn.

- Thôi mà anh - Mỹ nói với Tạ - sao anh cứ nóng nảy với em nhỉ?

- Nhưng mà anh không chịu được em nhũng nhẵng.

Mỹ hôn chụt một cái vào má Tạ, lay lay người “thôi mà anh, em xin”.

Tạ không nói gì, cắm thêm điếu thuốc nữa vào miệng rồi bảo Mỹ “về Sa Pa
thôi”. Đường từ bản Cát Cát về đầy gió và sương. Núi trập trùng bị dồn
đuổi lại phía sau. Chiếc xe Minkhơ của gã dân tộc Mèo thuần thục lượn qua
những đường cua. Mỹ thấy gió ộc cả vào miệng mình, đắng ngắt.

Về khách sạn Victoria thì thấy Mẫn Yến đã ngồi đấy với một thằng

con trai. Chị bất ngờ đến ngỡ ngàng.

- Mẹ, mẹ ơi, con đợi mẹ mỏi nhừ người đây.

- Kìa, sao con lại ở đây? Làm sao biết mẹ ở đây mà tìm - Mỹ ngạc

nhiên hỏi con.

- Con biết chứ, mẹ là mẹ của con. Con phải đi tìm mẹ về, con không

muốn mẹ đi với người đàn ông đó nữa. Con chơi đủ rồi, từ nay con sẽ
ngoan. Mẹ hãy về với con, rồi chúng ta sẽ tìm anh và chị con về. Mẹ đừng
đi nữa.

Tạ tiến đến nhìn Kiêu và Mẫn Yến, hất hàm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.