KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 24

Kiêu vỗ vào hai má:

- Là rất giống bố.

- Chưa phải, chưa nghe rõ.

- Con muốn theo bố làm công an, có ông sao gắn ở mũ và áo.

Lớn lên một chút, Kiêu mỗi ngày lại rõ hơn công việc của bố thông

qua lời mẹ kể. Mẹ kể say sưa, y như mẹ đã từng đi theo bố. Qua lời kể, cu
cậu thấy bố mình tài quá, cậu càng khao khát giống bố. Có lần cậu hỏi mẹ
“Làm sao để có mũ đẹp và có ông sao vàng hả mẹ?”, mẹ Lệ vui mừng nói:
“Phải làm như bố con”. Điều đó càng làm Kiêu muốn trở lên giống bố.

Học lớp hai Kiêu đã rất thích vẽ. Bức tranh đầu tiên cậu vẽ là hình ảnh

bố dắt tay cậu: bố đội mũ có cái ông sao. Nhìn bức tranh con vẽ, Lệ cười.
Cu cậu tưởng mẹ “cười xấu” thì níu áo “Ứ, mẹ chê con, con vẽ đẹp mà!”.
Chị nhìn lại bức tranh ngộ nghĩnh với những đường nét thật thô, gật đầu
“Ừ, con của mẹ vẽ đẹp, mẹ đâu có chê”. Cu cậu còn vẽ nhiều, xé giấy trong
vở ra, tranh nào cũng khiến mẹ Lệ ngặt nghẹo cười.

Bố của Vũ Đại Kiêu hy sinh khi làm nhiệm vụ ở biên giới Tây Nam

trong một vụ truy đuổi tội phạm ma túy. Đại úy Trần Dư cũng hy sinh trong
trận này. Mất mát quá lớn, găm vào tuổi thơ Kiêu những ám ảnh. Sự căm
hận dệt dày cho cậu thêm ước mơ, mất mát làm mẹ Lệ đau đớn tột cùng.
Mẹ khóc ròng rã, bà ngoại giấu được nỗi đau vào trong, để còn an ủi mẹ.
Ngày xưa, nỗi đau bà mất chồng cũng đau đớn như thế. Bà biết động viên
con thế nào cho qua đau đớn này.

Kiêu tuy còn nhỏ, nhưng hiểu rằng nước mắt mẹ chảy nhiều thế kia là

vì đâu. Chắc mẹ đang đau đứt từng khúc ruột. Bố được những người đồng
đội vào sinh ra tử đưa về, mặt chú nào cũng một niềm tiếc thương. Các chú
mặc quần áo giống bố, có ông sao như bố. Kiêu khóc, một chú đến ôm lấy
cậu, nói khẽ vào tai: “Cháu hãy nhớ nhé, bọn tội phạm gây ra tai họa này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.