KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 60

Những điều này khiến Kiêu thực sự dị ứng. Cậu chưa qua đại học và,

chẳng hiểu nhiều lắm về những tiêu cực, tệ nạn xã hội, những mánh khóe
và thủ đoạn của nó. Nhưng cậu đủ nhạy cảm để nhận ra những điều nhóm
người kia nói về vấn đề gì. Như vậy thì hỡi ôi, nghề làm thầy. Nhân tâm ở
đâu, đạo đức nghề nghiệp ở đâu. Câu chuyện góp phần làm phong phú
thêm đầu óc của cậu. Trong giây lát, Kiêu nghĩ rằng mình cần phải nạp
thêm nhiều “vốn sống” hơn nữa. Bởi vì cậu quá kém hiểu biết về đời, mà
đời quá nhiều cạm bẫy.

Đám phụ nữ đó còn ở lại nấu ăn. Ở cốp xe của họ đã có sẵn một vài

thứ được mua từ chợ. Bắt buộc Kiêu phải dậy để tham gia. Họ đồng loạt
động tay động chân vào bếp. Va vào cả con rùa. Con rùa cũng khiến một bà
thốt lên.

- Nhà bà nuôi rùa hả?

- Ừ. - Mẹ nuôi trả lời. - Buồn quá nên nuôi chơi thôi.

Khi Kiêu đứng dậy, đi ra ngoài và chào mọi người, thì mẹ nuôi cũng

giới thiệu.

- Con trai tôi đây, chưa được khỏe cho lắm. Đây là các bác bạn của

mẹ. Con làm quen nhé.

Mẹ nuôi vừa nhìn con vừa quay sang những người bạn. Họ đều có vẻ

rất hồ hởi và phần nào mong đợi cuộc gặp gỡ này. Đó là cảm giác sâu xa
của Kiêu.

Người đàn bà mặt rỗ nói:

- Bác tên Hạnh, chơi với mẹ nuôi cháu nhiều năm rồi. Cháu đã đến hai

mươi tuổi chưa?

Kiêu thưa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.