KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 129

“Đi ngủ! Tôi ngủ phòng làm việc!” Tiểu Hy gắt gỏng đáp.

“Hả? Em không ngủ với Mạt Mạt sao?” Tôi thất khinh.

“Tôi không có thói quen ngủ chung giường với người khác.”

Rõ ràng là kiếm cớ, nhưng tôi có thể nói gì đây? Đột nhiên tôi thấy

vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liên tưởng đến dáng vẻ nũng nịu của Mạt Mạt
vừa nãy ở trên giường, lẽ nào tôi đang bị… ép lên Lương Sơn.

“Em ngủ ở đó, thế còn anh thì sao? Em bảo anh…” Tôi chớp mắt liếc

về phía cửa phòng ngủ.

“Nằm mơ!” Tiểu Hy bĩu môi cười, chỉ tay vào ghế sofa, “Giường là

của phụ nữ, anh hiệp sĩ chút đi, cũng coi như là sự trừng phạt đối với sự vô
trách nhiệm của anh với Mạt Mạt tối nay!” Dứt lời, Tiểu Hy liền nhảy vào
phòng làm việc, đóng cửa lại.

Tôi đờ đẫn đứng giữa phòng khách, nhìn trước nhìn sau một hồi, tôi

rón rén bước đến trước cửa phòng ngủ, đưa tay đẩy cửa. Cửa bị khóa bên
trong – đúng là tôi tự sướng rồi.

Tôi quay đầu lại nhìn ghế sofa, tôi bỗng dưng muốn khóc quá. Thế là

tối nay tôi lại ngủ ghế sofa, mà nó, sofa sẽ không có bầu chứ?

Trong lòng lại bắt đầu thấy sợ, chắc Tiểu Hy sẽ không tiện thể vào ở

nhà tôi luôn, không về nữa chứ? Tôi nằm trên ghế sofa, bức bối mãi không
ngủ được, tiện tay vớ cuốn tiểu thuyết đó là Đêm nay, giường ơi hãy quên
tôi đi.

Buổi sáng tỉnh dậy, trời đã sáng bạch, tôi không mở mắt, mũi hít hà

ngửi thấy hương thơm. Trước kia cái nhà này ngoài mùi thuốc lá mùi tất
hôi, bây giờ có con gái ở, liền bắt đầu dậy lên mùi nước hoa và mùi mĩ
phẩm dưỡng da, thật là thoải mái dễ chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.