KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 132

ăn mì ăn liền vị gì đây?

Chỉ mấy phút sau, mỳ ăn liền đã thơm phưng phức, cắt thêm mấy lát

giăm bông vào ăn kèm, tôi sung sướng bê ra phòng khách, tôi không còn
mong ước gì nữa. Buổi tối nếu không có việc gì khác thì cũng ăn cái này
luôn đi. Làm phóng viên về cơ bản tôi không có thói quen ăn sáng, hoặc có
thể nói bây giờ thanh niên có mấy người có thói quen ăn sáng đâu? Sáng có
dậy được đâu mà ăn!

Tối qua chỉ uống rượu chẳng ăn được gì cả, đói quá đi mất. Tôi biến

thân thành Thao Thiết[3] đây.

[3] Tên một loài quái thú trong thần thoại Trung Hoa, nổi tiếng tham

ăn, đồng thời từ này cũng chỉ những người tham ăn.

Tôi còn chưa đưa được miếng đầu tiên vào miệng thì di động đã đổ

chuông, điện thoại của chủ nhiệm tòa soạn mới, bảo tôi chiều nay đến đó,
ông ta muốn nói chuyện với tôi. Như thế tất nhiên là tốt rồi! Tôi đã quen
với cuộc sống bận rộn, không có giờ giấc cố định, mấy hôm nay rảnh rỗi
quá tôi cũng thấy chân tay bứt rứt khó chịu, có thể thấy một số người đúng
là số khổ! Hơn nữa nếu đi làm thì sẽ có lương! Cơm phải ăn, rượu phải
uống, gái phải bao, tiền phòng phải trả, cái gì mà chẳng phải tiêu tiền!

Tôi vừa gắp miếng mì đầu tiên lên, di động lại kêu, là lão Đường, hỏi

tôi tối qua cậu ta về nhà như thế nào.

Bình thường ai uống nhiều đều thế cả, có lúc trông rất tỉnh táo, lời nói

cử chỉ chẳng có gì khác thường, nhưng đã say từ lâu rồi, biểu hiện tốt nhất
của tình huống này là sáng hôm sau tỉnh dậy quên sạch chuyện tối qua.

Lão Đường nói có tin tốt và tin xấu, tin tốt là lúc tỉnh dậy, phát hiện

trong lòng đang ôm nửa chai Jack Daniel, tin xấu là cậu ta phát hiện mình
bị khản giọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.