KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 203

Khi kể về chuyện của mình cô ấy không còn vẻ bình tĩnh đó nữa, thậm chí
còn không dám ngước mắt lên.

Tiểu Phấn ngó trái ngó phải rồi đứng dựng kéo Tiểu Văn: “Đi, chúng

ta đi vào trong kia, kể tôi nghe thôi.”

Tiểu Văn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tiểu Phấn kéo thẳng vào

phòng ngủ đóng sầm một tiếng.

Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh. Mấy thằng chúng tôi ngớ người,

nhìn nhau rồi bật cười. Tôi, lão Phó và lão Đường cũng giơ ngón cái với
Thịt Chó.

Tiểu Phấn hoàn toàn không phải là một người phụ nữ nội trợ bình

thường, bản thân Thịt Chó cũng nói, cô nàng Tiểu Phấn này nếu sống vào
thời kỳ kháng Nhật chắc chắn sẽ thuộc hàng liệt sĩ dưới đao không cúi đầu,
sống vào thời cổ đại chắc chắn sẽ là ma nữ dám luyện “Cửu âm chân kinh”,
ở Hồng Kông ít ra cũng là một chị hai ở Mong Kok (một khu trị an phức
tạp của Hồng Kông)… Có điều một cô gái như vậy có điểm tốt nhất đó
chính là trượng nghĩa, có lúc còn trượng nghĩa hơn đàn ông.

Bốn thằng ngồi trong phòng khách, chẳng có chuyện gì để nói đành

trợn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng nói một câu: “Không sao chứ?”

Thằng còn lại an ủi thằng hỏi, cũng là tự an ủi chính mình: “Không

sao đâu! Yên tâm đi!”

Thịt Chó mấy lần rón rén bước ra tới trước cửa phòng ngủ áp tai vào

nghe lén, chỉ sợ bên trong vọng ra tiếng phim võ hiệp.

Trong phòng ngủ lúc nào cũng có tiếng rì rầm trò chuyện, lúc được lúc

mất, nhỏ quá không thể nghe rõ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.