KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 294

Tôi lách chách nói một thôi một hồi, Tiểu Văn đứng bên cạnh, không

nhìn theo hướng tay tôi chỉ mà chỉ im lặng nhìn tôi khẽ cười.

Nụ cười của cô ấy làm tôi hơi rợn rợn: “Em sao thế? Đừng cười nữa,

anh sợ lắm.”

Tiểu Văn vừa cười vừa lắc đầu: “Anh làm em nhớ đến hồi nhỏ, nhớ

đến bố em.” Vừa nói Tiểu Văn vừa bật cười vui vẻ.

“Hả? Anh già thế sao? Bố em á?” Tôi vừa nói vừa chỉ bụng Tiểu Văn

“Anh giả làm bố nó, lại còn giống bố em, thế chẳng hóa ra anh thành ông
thỏ sao?”

Tiểu Văn hiểu ra cũng che miệng cười khúc khích.

“Ở nhà anh em cứ yên tâm đi,” Tôi cũng cười, giơ tay ra trước mặt

Tiểu Văn, “Đây cũng không phải lần đầu anh giả làm Liễu Hạ Huệ rồi, em
cứ yên tâm đi, anh không tệ thế đâu, nếu quả thực không chịu được thì anh
còn có “bàn tay mê hồn” cơ mà.”

Tiểu Văn tròn mắt nhìn tôi nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý tôi liền

trách móc trừng mắt nhìn tôi: “May mà bố nó không phải là anh!”

Ha ha, cô nàng này lúc thoải mái cũng có thể đùa được mấy câu! Cũng

phải thôi, một mình lăn lộn bao nhiêu năm, trải qua bao sóng gió như thế có
khi còn hiểu biết hơn tôi ấy chứ, lấy đâu ra mà lắm hoa sen gần bùn mà
chẳng hôi tanh mùi bùn thế!

Tôi dẫn Tiểu Văn tham quan nhà một vòng cho quen, đợi cô ấy tắm

xong tôi cũng tranh thủ dội nước mấy phát, sau đó hai chúng tôi ngồi trên
sofa trong phòng khách nói chuyện.

Tóc Tiểu Văn còn ướt, cô ấy mặc một chiếc áo rộng kiểu truyền thống,

nhìn phong cách và hoa văn thì hình như là áo của Xi Shuang Ban Na. Trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.