KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 300

Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Văn đứng xoay lưng về phía tôi,

không nói một lời, tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, thực ra tôi có ý tốt an ủi
nhưng tự dưng lại bị tế cho một bài như thế trong lòng cũng tức lắm, nhưng
lúc đi ra tôi thấy vai Tiểu văn run run, tôi không thể nhìn con gái khóc
được, nỗi giận dữ cũng tiêu tan hết, đã không an ủi được thì lui ra là hơn.

Đứng ngoài cửa phòng tôi cảm thấy mình đã hiểu Tiểu Văn, sự lạnh

lùng và giữ khoảng cách của cô ấy chỉ là ngụy trang, sự trong sáng thuần
khiết của cô ấy mới là sự chân thực được giấu kín, sự phẫn nộ bùng phát
vừa rồi của cô ấy cũng là thật, có một câu nói rất đặc biệt là gì ấy nhỉ? À
phải rồi! Cô ấy là một cô gái coi vết thương là hình xăm trên cơ thể, trong
lòng cô ấy, nỗi buồn cuộn chảy thành sông.

Tôi vừa ngủ vừa khoa chân múa tay như đánh võ mãi nghệ đến sáng,

lúc ngủ dậy vừa ra khỏi phòng làm việc, còn đang vươn vai, vặn mình thì
bỗng rùng cả mình vì Tiểu Văn đang tóc tai rối bù đứng trước cửa phòng
tôi cúi đầu.

“Em sao thế? Phạt đứng à? Bị Sadako nhập xác sao?” Tôi bước lên vài

bước, huơ huơ tay trước mặt cô ấy.

(Sadako: Nhân vật trong bộ phim ma Nhật Điện thoại ma)

Tiểu Văn ngẩng lên nhìn tôi, cắn môi nói: “Lại Bảo, tối qua… em xin

lỗi.”

“Shit! Chuyện gì cơ? Anh quên rồi.” Tôi cười giả bộ mất trí.

“Thực sự xin lỗi anh! Anh giúp em như vậy, em… em luôn muốn xin

lỗi anh, nhưng lại ngại không dám gõ cửa.” Gương mặt Tiểu Văn đầy vẻ
hối lỗi.

“Không cần phải vậy đâu.” Tôi cười, “Tiểu Văn, anh nói thật nhé, căn

nhà này của anh đã có mấy cô gái đến ở rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.