càng không muốn hại anh, em quả thực không biết mình nên làm thế nào,
thực sự không biết còn có thể tìm ai, thật đấy, thật đấy! Em tới tìm anh chỉ
là thử vận may, anh bảo em lợi dụng anh cũng được, lừa dối anh cũng
được, em thực sự không muốn hại anh, em không ngờ anh lại giúp em, em
không ngờ anh vẫn đối xử tốt với em như thế…”
Tôi lặng lẽ nghe, vừa nghe vừa uống bia, ợ, cười đơ dại.
“Bảo, anh đối với em như vậy làm cho em thấy rất có lỗi, em đã từng
nghĩ sẽ không lừa anh nữa, bỏ đi cho xong, nhưng chuyện đã đến nước này
em cũng không còn cách nào khác, em phải và cũng chỉ có thể tìm anh giúp
em dựng lên cuộc hôn nhân giả đó, thật đấy, em ích kỉ, em thừa nhận em
ích kỉ, nhưng Bảo, em xin anh hãy giúp em, được không? Chỉ cần một thời
gian thôi, được không?”
Tôi nuốt một ngụm bia, bị sặc phát ho.
“Bảo! Bảo!” Mạt Mạt lo lắng gọi.
“Được, anh giúp em, anh không hỏi gì nữa, không phải chỉ có hai
tháng thôi sao?” Tôi cười, “Hai tháng sau chúng ta ly hôn, còn em hãy cút
càng xa càng tốt, không vấn đề gì chứ?”
Bên đó im lặng, nức nở, khóc lóc, yếu ớt nói: “Được…”
“Thế thì tốt.” Tôi cười hềnh hệch, cố tỏ ra khinh bỉ.
Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chửi the thé, đó là giọng
Tiểu Hy – cô ấy giật lấy điện thoại: “Lại Bảo! Dù thế nào bây giờ anh cũng
đang là chồng hợp pháp của Mạt Mạt! Anh đừng nói với cô ấy như thế!
Anh chẳng biết gì cả! Anh không biết cô ấy khó khăn thế nào đâu! Anh
không biết cô ấy thấy có lỗi với anh đến thế nào đâu…”
“Tiểu Hy, Tiểu Hy?” Tôi khẽ gọi tên cô ấy để ngắt lời.