Tôi cười, cố gắng kìm nén cảm giác muốn bật khóc, trong phút chốc
đã chú ý thấy điều đó.
Tiểu Văn đang ra ám hiệu cho tôi.
A đúng rồi, trong tất cả mọi người có mặt, chỉ có Tiểu Văn là biết rõ
chân tướng, chỉ có Tiểu Văn biết chuyện của tôi và Mạt Mạt.
Vậy cô ấy muốn làm gì? Vẫn diễn kịch tiếp ư?
Cô ấy chăm chăm nhìn tôi một lúc rồi trong khi mọi người vẫn còn
đang kinh ngạc bàng hoàng, Tiểu Văn trợn mắt lao tới trước mặt tôi, trừng
mắt nhìn tôi rồi chỉ Mạt Mạt: “Cô ta là ai?”
Vẫn diễn sao? Anh chịu thôi Tiểu Văn, kĩ thuật diễn của anh có hạn…
“Cô ta là ai?”“Tiểu Văn lại thét lên lần nữa, cô ấy trợn mắt nhìn tôi.
Tôi lờ mờ hiểu ý cô ấy nhưng không biết tôi hiểu có đúng không. Tôi
chỉ Mạt Mạt, nói: “Cô ấy…”, vừa nói tôi vừa quay lại nhìn Mạt Mạt.
Khi nhìn thấy ánh mắt cô ấy, tôi giật nảy mình!
Ánh mắt Mạt Mạt cực kì hung dữ, nhìn tôi lạnh lùng như băng tuyết,
trông không giống đang diễn, cô ấy thực sự giận dữ!
“Ông xã, cô ta là ai?”
Giọng Mạt Mạt lạnh lùng và bình tĩnh.
“Ông xã á?” Tiểu Văn thét lên, “Lại Bảo! Cô ta gọi anh là ông xã á?
Anh nói xem, cô ta là ai? Thế này là thế nào?”
Xung quanh im phăng phắc, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm
kinh ngạc, cả hai người Mạt Mạt đưa tới giờ cũng trợn mắt đứng nhìn.