Đã hai ngày tôi không về nhà nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽ như thường,
người lười biếng như tôi nếu không có người giục thì cũng rất ít khi tự
mình tổng vệ sinh, nhưng bây giờ trong nhà gần như không có một hạt bụi,
còn sạch sẽ hơn lúc tôi ở nhà!
Ai đã đến dọn dẹp? Tiểu Văn? Mạt Mạt? Hay là cô Tấm?
Tôi lượn một vòng, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Nhà chắc là do Mạt Mạt dọn dẹp, vì trên bàn uống nước trong phòng
khách có một tờ giấy bị đè dưới chiếc cốc.
Đó là một tờ đơn li hôn, phía dưới đã có chữ kí của Mạ Mạt. Ba chữ
“Ngải Mạt Mạt” viết rất ngoằn ngoèo, dường như tay người kí ba chữ này
khi đó đang không ngừng run rẩy.
Cầm tờ li hôn trong tay tôi đứng lặng rất lâu.
Li hôn ư?
Nói thực, dù là mười ngày trước, từ này đối với tôi vẫn còn vô cùng xa
xôi và lạ lẫm.
Cần phải thừa nhận rằng lần đầu li hôn, tôi không có chút kinh nghiệm
nào.
Phải li hôn thật ư?
Có lẽ là nên, dù tôi không li hôn, Mạt Mạt cũng sẽ li hôn, chắc cô ấy
có cuộc sống của cô ấy, có mục đích và kế hoạch lâu dài của riêng cô ấy.
Còn tôi, tôi không biết mình có thể chấp nhận sống cùng một cô gái đã
hoàn toàn lừa dối mình, Mạt Mạt thông minh hơn tôi nhiều, tôi thực sự rất
sợ cô ấy, ở bên cô ấy có lẽ tôi bị bán đi còn giúp cô ấy đếm tiền nữa.