KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 101

Tôi cười to.
“Mẹ có thể kiểm soát ông ấy. Chính con mới là người nóng giận và đối

đầu với ông ấy,” mẹ tôi nói.

“Ông ấy khơi mào trước mà. Cần gì phải xúc phạm bác Shipra chứ?”
“Ông ấy sẽ không thay đổi đâu. Bác Shipra đã quen điều đó rồi. Mẹ lo

con sẽ sống chung thế nào với ông ấy khi con làm việc ở Delhi cơ. Có lẽ con
nên ở nhà tập thể của công ty.”

“Hoặc có lẽ con không nên ở Delhi.”

“Con đang nói gì thế?”
“Con không thể chịu đựng được ông ấy.”
“Thế con định đi đâu?”

“Con không biết nữa, mẹ ạ. Con chỉ có thể bày tỏ một nguyện vọng với

Citibank. Chẳng có gì đảm bảo cả. Thêm nữa nhiệm kỳ công tác cũng chỉ có
hai năm.”

“Con chọn Delhi chứ?”
Tôi không trả lời. Ý nghĩ về việc ở Delhi và gặp gỡ những cô gái Punjab

ngớ ngẩn vào ban ngày và bố tôi vào ban đêm đã trở nên không hấp dẫn chút
nào.

“Con đi đâu thì mẹ sẽ theo đó chứ,” tôi nói.
“Gì cơ? Mẹ không thể rời Delhi được. Tất cả họ hàng nhà mình đều ở

đây. Con sẽ đi làm cả ngày. Mẹ biết làm gì ở một thành phố mới chứ?”

“Con muốn đến Chennai,” tôi nói.

“Trời ơi!” Tâm trạng điềm tĩnh của mẹ tôi đã chuyển sang quá khích. Bà

đứng bật dậy khỏi giường. “Mẹ thấy chuyện này còn khó đương đầu hơn là
chuyện bố con. Con điên rồi sao?”

“Không, con thích Ananya. Con muốn cho mối quan hệ của chúng con

một cơ hội.”

“Con định trở thành một người Madras sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.