KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 99

Shipra vừa lẩm bẩm vừa nhặt túi xách lên để ra về.

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu như chị không xía mũi vào chuyện của nhà tôi,”

bố tôi nói và đưa cho bác một chiếc túi màu nâu. Đó là túi kẹo mà bác
Shipra đã mang tới cho chúng tôi. Họ nhìn nhau.

“Cầm lấy không thì tôi ném vào sọt rác đấy,” bố tôi nói.
Tôi đứng dậy định cãi. Mẹ tôi ra hiệu cho tôi thôi đi. Bác Shipra đã tới

cửa chính. Tôi tiễn bác ra để đóng cửa. Tôi chạm vào hai chân bác, để chiếu
lệ hơn là để bày tỏ sự tôn kính.

“Con trai, giờ đừng đưa ra những quyết định ngu ngốc như mẹ con. Hãy

cưới một cô gái Punjab tốt trước khi họ biết được sự thật về bố con. Dolly
tốt đấy.”

Tai bố tôi cũng tinh sắc như miệng lưỡi ông vậy. “Có chuyện gì thế?

Dolly là đứa nào?” ông quát to.

Bác Shipra đóng cửa và ra về. Chẳng ai trả lời cả.
“Bà đang đi xem mặt lũ con gái đấy à?” bố tôi tra vấn mẹ tôi.

Mẹ tôi yên lặng.
“Mày đi xem mắt đứa con gái nào à?”
“Phải,” tôi nói. Tôi thấy vui vì mình đã trả lời thế, chỉ để trêu tức ông.

“Tao sẽ…” ông gào lên với mẹ tôi và giơ tay lên.
“Bố đừng có nghĩ tới chuyện đó!” Tôi bước gần tới ông.
“Trong nhà này, tao là người đưa ra quyết định,” bố tôi nói. Ông cầm một

chiếc cốc thủy tinh lên và đập xuống sàn vỡ tan. Cái thói hung bạo với mẹ
tôi cuối cùng cũng xổ ra.

“Có vẻ bố cũng đủ lớn để nhặt chúng lên rồi đấy,” tôi nói và bước về phía

bếp.

“Đừng đi chân trần,” mẹ nói lớn. Bà cúi người xuống nhặt những mảnh

thủy tinh vỡ. Cơn giận sôi sục trong tôi. Không chỉ giận bố tôi, mà cả mẹ tôi
nữa; sao mẹ có thể bỏ qua cho ông ta chuyện đó và lặng lẽ đi dọn dẹp vậy?

“Không hiểu sao tao lại vào căn nhà này nữa,” bố tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.