KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 98

Tôi trừng trừng nhìn mọi người quanh bàn, đoạn bước tới xô pha ở phòng

khách và nhặt một tờ báo lên. Trang kén vợ tuyển chồng mở ra. Tôi ghê tởm
ném nó đi.

“Vậy hãy tìm một vài đứa có học thức. Con muốn gặp những cô gái có

học chứ?” mẹ tôi đấu dịu.

“Bạn gái con có học thức. Con thích cô ấy. Cô ấy có công việc, xinh đẹp,

đoan trang, chăm chỉ và cư xử rất đúng mực. Mẹ còn muốn gì nào?”

“Con trai,” bác Shipra nói, giọng dịu xuống để làm hòa, “tất cả đều tốt cả.

Nhưng sao chúng ta có thể cưới người Madras chứ? Mai kia rồi các anh chị
em của con sẽ muốn cưới cả người Gujarat nữa đấy.”

“Hoặc người Assam?” mẹ tôi phụ họa.

“Trời ơi!” bác Shipra nói.
“Thế thì sao nào? Chẳng phải họ đều là người Ấn Độ à? Họ không thể là

người tốt hay sao?” tôi hỏi.

Bác Shipra quay sang mẹ tôi. “Thằng con dì thế là xong. Tôi xin lỗi,

nhưng thằng bé này giờ hết thuốc chữa rồi.”

Chuông cửa vang lên hai lần. Nỗi kinh hoảng trải khắp căn nhà vì bố tôi

đã trở về nhà sớm hơn mọi khi. Tôi chẳng bao giờ chào mừng ông về nhà.
Dù vậy, tôi vẫn vui vì điều đó có nghĩa là bác Shipra sẽ đi bây giờ.

“Chào chú Jija,” bác Shipra nói khi bố tôi bước vào trong nhà.
Bố tôi không trả lời. Ông nhặt tờ báo vứt ở dưới sàn lên và gập nó lại.

“Tôi nói chào chú Jija,” bác Shipra nói và cười. Bác sẽ không chịu bỏ

cuộc dễ dàng.

“Tôi thích chị nói lời từ biệt hơn là chào gặp mặt,” bố tôi đáp lời. Về cái

khoản dùi đục chấm mắm cáy thì chẳng ai bằng ông.

“Em gái tôi mời tôi đến đấy,” bác Shipra nói.

“Người vô dụng mời người vô dụng,” bố tôi nói.
Bác Shipra quay sang mẹ tôi. “Chị đến đây không phải để bị sỉ nhục đâu.

Chỉ có dì mới chịu đựng được chú ấy. Quyết định tồi tệ nhất của đời dì,” bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.