KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 112

Anh ta bật chiếc đèn phòng khách. “Tôi là Ramanujan, từ IIMB

[26]

,” anh ta

nói. Tôi nhìn anh ta. Cho dù mới ra khỏi giường, tóc anh ta đã được bôi dầu
và chải chuốt. Trông anh ta có vẻ là người được việc ở một nhà băng. Với vẻ
thảm thương sau vụ đụng độ với mấy tay tài xế tuk tuk, tôi trông như một
người chẳng bao giờ mở nổi một tài khoản ngân hàng.

“Kia là phòng của Sendil, còn kia là phòng của Appalingam.”

Anh ta chỉ cho tôi phòng của tôi.
“Trong nhà còn gì ăn không?” tôi hỏi.
“Chẳng biết nữa,” anh ta nói và mở tủ lạnh. “Có ít cơm trộn sữa chua

đây.” Anh ta lấy bát ra. Trông nó không giống một món ăn. Nó trông giống
như cơm chẳng may bị rơi vào sữa chua vậy.

“Còn gì khác không? Có nhà hàng nào quanh đây còn mở cửa không?”
Anh ta lắc đầu và nhặt hai chiếc phong bì đưa cho tôi. “Đây, có thư cho

cậu này. Người phục vụ nói có một cô gái tới tìm cậu.”

Tôi nhìn mấy lá thư. Một là thư chào mừng của Citibank. Bì thư kia có

chữ viết của Ananya trên đó. Tôi nhìn bát cơm sữa chua lần nữa và cố tưởng
tượng đó là thứ gì ngon lành, nhưng tôi không thể huy động đủ dũng khí để
nuốt nó.

Tôi vào phòng mình và nằm xuống giường. Ramanujan tắt các bóng đèn ở

những chỗ còn lại trong nhà và về phòng ngủ.

“Cậu cần bọn tôi gọi không?” anh ta hỏi trước khi về phòng mình.
“Mấy giờ bắt đầu làm việc nhỉ?”

“Chín giờ, nhưng nhân viên tập sự cần đến đó lúc tám giờ. Bọn tôi đến

lúc bảy rưỡi. Bọn tôi dậy lúc năm giờ.”

Tôi nghĩ về hai tháng vừa rồi ở Delhi, khi đó thức dậy lúc chín giờ là một

khỏi đầu sớm sủa. “Năm giờ trời đã sáng rồi sao?”

“Cũng sắp sáng. Chúng tôi sẽ gọi cậu dậy. Ngủ ngon.”

Tôi đóng cửa phòng và mở thư của Ananya.
Chào chàng trai Chennai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.