KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 119

quỹ tương hỗ, bởi thế bà sẽ không phải đầu tư vào bất cứ một công ty nào.”

Chúng tôi phỉnh phờ bà Sreenivas trong năm phút. Tôi xổ ra vô số những

thuật ngữ MBA như lợi thế chiến lược, lợi nhuận trên doanh thu, phương
pháp tiếp cận từ trên xuống và từ dưới lên, thành ra nghe tôi có vẻ rất thông
thái. Bà Sreenivas và Sri gật đầu trước bất cứ điều gì tôi nói. Cuối cùng, bà
Sreenivas đã quyết định mạo hiểm.

“Chúng ta hãy bắt đầu với một triệu nhé,” tôi nói để khép lại vấn đề.
“Năm. Năm trăm nghìn thôi nhé,” bà Sreenivas nài nỉ với chúng tôi về

cách sử dụng tiền của chính bà.

Tôi đồng ý với năm trăm nghìn và Sri phấn khích ngất ngư. Tôi đã trở

thành quản lý chăm sóc khách hàng ưa thích của bọn họ.

* * *

Bala đưa tôi đi ăn ở Sangeetha, một nhà hàng dosa

[27]

.

“Có những loại dosa nào?” tôi hỏi người phục vụ bàn.
“Chúng tôi có tám mươi lăm loại,” người phục vụ trỏ vào tấm bảng. Tất

cả những món con người có thể hình dung ra đều có mặt trong danh sách
dosa đó.

“Thử món dosa rau chân vịt đi. Và món dosa chuối ngọt nữa,” Bala nói và

cười với tôi như một người cha mà tôi chưa từng có. “Cậu cảm thấy thế nào
khi có vụ đầu tư đầu tiên? Tim đập loạn xạ chứ?”

Tim tôi chẳng đập loạn xạ. Nó chỉ đau đớn. Tôi đã ở Chennai được mười

lăm tiếng mà vẫn chưa nói chuyện với Ananya. Tôi muốn mua một chiếc
điện thoại di động ngay khi có thể. À mà, tôi cần hai chiếc.

“Tôi nhìn thấy bản thân mình trong con người cậu. Cậu giống tôi đấy,”

Bala nói trong khi nhúng chiếc dosa đầu tiên của mình trong sambhar. Tôi
chẳng biết tại sao ông ta lại có kết luận đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.