KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 120

Tôi có số cố định nhà Ananya. Nhưng phải đến bảy giờ cô mới về nhà. Cô

làm công việc bán hàng bởi vậy cũng không có số cố định văn phòng. Tôi
nhớ những khi chúng tôi kết thúc bữa ăn ở trường và ôm ấp nhau ngủ trưa.
Thế đấy, cuộc sống sau khi tốt nghiệp thật chán chết.

“Thế này hay đấy chứ?” Bala hỏi. “Lúc nào tôi cũng hối hả khi tới ngân

hàng. Vậy mà đã hai mươi năm rồi. Chà, tôi vẫn nhớ cái ngày sếp tôi đưa tôi
đi ăn trưa lần đầu tiên. Này, cậu đang nghĩ gì thế? Thôi suy nghĩ về công
việc ngay đi. Giờ là giờ ăn trưa mà.”

“Vâng,” tôi nói và cố gắng tập trung. “Văn phòng HLL cách đây bao xa

vậy?”

“Tại sao? Cậu có khách hàng tiềm năng ở đó à?” Bala hỏi cứ như thể

nguyên do duy nhất con người ta tồn tại là để trở thành khách hàng cấp cao
của ngân hàng vậy.

“Có thể thế,” tôi nói. Một điểm tốt trong nghề ngân hàng là bạn không hề

cảm thấy áy náy khi nói dối.

“Nó ở Nungambakkam. Apex plaza,” ông ta nói.
Người phục vụ rót thêm sambhar và đưa dosa chuối tới. Món dosa đó ăn

giống như bánh kếp, và phải nói rằng, không tệ chút nào. “Ồ, đó là nơi tôi ở,
phải không?”

”Đúng, nhà tập thể của Citi. Đó cũng là căn nhà đầu tiên của tôi,” ông ta

vươn người lên trước và vỗ vào lưng tôi.

Tôi nghĩ rằng mình có một ông sếp tốt. Tôi nên cảm thấy hạnh phúc

nhưng tôi lại không thể. Tôi tự hỏi mình nên gọi tới HLL trước hay thẳng
tiến tới đó.

Tôi trở về bàn làm việc của mình vào buổi chiều. Tôi gặp gỡ vài khách

hàng, nhưng hầu hết bọn họ không có thời gian để ở lại lâu. Bà Sreenivas đã
cho tôi một khởi đầu may mắn, nhưng rốt cuộc, phỉnh phờ các khách hàng
người Tamil cẩn trọng cũng chẳng phải việc dễ dàng.

“Tài khoản tiết kiệm. Tôi muốn tài khoản tiết kiệm,” một khách hàng nói

với tôi khi tôi hỏi ông ta về ưu tiên đầu tư của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.