KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 125

“Không ạ,” tôi nói. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy tội lỗi đến

thế.

Ông tiếp tục đọc trong vòng năm phút nữa. Tôi có cơ hội để cất lời lần

nữa khi ông giở trang báo. “Không có ai ở nhà cả ạ, thưa ngài?”

“Họ đi đâu được chứ?”
“Cháu chẳng thấy ai cả.”
“Nấu ăn. Cậu không nghe tiếng máy xay thịt à?” ông nói.

Tôi không biết bình thường bố Ananya vẫn như thế này hay do hôm nay

là một ngày rất bực mình. Có lẽ ông bực vì mình đang ở đây, tôi nghĩ.

”Cậu muốn uống nước không?” ông hỏi.
“Không, thưa ngài,” tôi nói.

“Tại sao? Sao cậu lại không muốn uống nước?”
Tôi chẳng biết trả lời thế nào ngoài việc nói rằng tôi cảm thấy sợ sệt và

lạc lõng trong ngôi nhà này. “Vâng, cho cháu ít nước cũng được,” tôi nói.

“Radha,” ông gọi to. “Tanni!”

“Có phải đó là ông của Ananya không ạ?” tôi hỏi và trỏ về phía ông già.
“Không,” ông nói.
Tôi nhận ra rằng bố Ananya chỉ trả lời chính xác những gì được hỏi. “Ông

ấy là ai ạ?” tôi hỏi chậm rãi.

“Đó là thầy giáo dạy nhạc camatic

[31]

của Radha, ông ta đến gặp bà ấy.

Nhưng bây giờ bà ấy đang bận bịu trong bếp nấu bữa cho cậu đấy. Làm gì
được bây giờ chứ?”

Tôi gật đầu.
Mẹ Ananya bước vào phòng khách. Bà cầm chiếc khay có cốc nước và

một đĩa đồ ăn vặt. Những thứ đồ ăn màu nâu hình xoắn ốc trông giống như
rắn hóa thạch.

“Cháu chào cô,” tôi đứng dậy.
“Chào Krish,” bà nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.