KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 127

“Em xin lỗi,” Ananya nói và bước vào.
Tôi quay lại nhìn cô. Tôi đang được gặp cô sau hai tháng. Cô mặc một bộ

sari cotton màu kem có đường viền mỏng màu vàng. Cô có vẻ xinh đẹp hơn
lần gần đây nhất tôi nhìn thấy. Tôi muốn vồ lấy cô và đặt chiếc hôn nồng
nàn nhất lên môi cô. Tất nhiên, khi mà ngài Swami khó tính nghiện Hindu
còn đang ngồi trước mặt tôi thì tình hình lại khác.

“Chào Ananya, rất vui được gặp lại em,” tôi chào cô như đồng nghiệp

chào nhau ở chỗ làm. Tôi giữ tay sát người.

“Gì thế? Ôm em một cái nào,” cô nói và ông bố cuối cùng đã mất hứng

thú với tờ Người Hindu .

“Ngồi đây, Ananya,” ông nói và cẩn thận gập tờ báo lại như thể có khả

năng ông sẽ đọc lại nó hằng ngày suốt phần đời còn lại của mình.

“Chào bố,” Ananya nói và hôn vào má bố cô. Tôi cảm thấy ghen tị. “Ồ,

mẹ đang hát à?” cô nói khi nghe thấy tiếng kêu khóc của mẹ cô.

“Đúng thế đấy,” bố Ananya nói. “Con có biết đó là điệu ca dân gian nào

không?”

Ananya nhắm mắt lại để lắng nghe. Trông cô rất xinh đẹp nhưng tôi phải

nhìn đi chỗ khác bởi vì bố cô để mắt tới nhất cử nhất động của tôi.

“Đó là malhar, chắc chắn là malhar rồi,” cô nói. Ông gật đầu hài lòng.
“Có bao nhiêu điệu ca dân gian thế?” tôi hỏi, cố để len vào câu chuyện.
“Một nghìn, phải không bố?“Ananya nói.

“Ít nhất cỡ đó. Cậu không nghe nhạc camatic sao?” ông hỏi tôi.
“Không nhiều lắm ạ, nhưng loại này nghe có vẻ hay,” tôi nói. Tất nhiên,

có vẻ không hay lắm nếu nói rằng cháu chẳng biết chú đang nói cái quái gì.

“Mẹ đã giành hai chức vô địch ở cuộc thi Tamil Sangam ở Kolkata khi bố

còn làm việc ở đó,” Ananya nói, giọng tự hào.

“Nhưng bà ấy đã thôi hát kể từ khi chúng tôi chuyển đến Chennai,” ông

nói và giơ tay lên trời.

“Tại sao ạ?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.